Sam Sam đến đây ăn nào! - Chương 20, 21

  Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!

Tác giả: Cố Mạn

Người dịch: Mai Quyên

Giới thiệu 'Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!'

 Chương 20

 

Ban đêm Sam Sam không thể ngủ ngon nổi, câu nói đó của người bạn: “Tình yêu vượt quả ranh giới chủng tộc” khuấy đảo đầu óc cô loạn cả lên. Ngày thứ hai, Sam Sam đi làm với đôi mắt thâm quầng, tinh thần ủ rũ, đưa tới sự thăm hỏi quan tâm của các đồng nghiệp và ánh mắt cảm thông hiểu biết của đồng nghiệp A. 
Lúc ăn cơm trưa, Sam Sam biết điều không lên văn phòng chủ tịch, nhoài người lên bàn mình. 
Hôm nay không có cơm trưa cho cô rồi! 
Phải vui, phải vui, Tiết Sam Sam, mày cuối cùng cũng tự do rồi. 
Lại ủ rũ một chút, Sam Sam cuối cùng dựa vào sinh lực nhỏ mạnh mẽ, phấn chấn trở lại. Đang định đi tới nhà bếp bổ sung năng lượng, điện thoại trên bàn reo lên, Sam Sam tiện tay nhận, giọng nói hoàn toàn không vui vẻ chút nào của chủ tịch vang lên trong điện thoại: “Tiết Sam Sam, cô lại dám bãi công!” 
Hử! 
Biết ngay chủ tịch đại nhân không thể nào bỏ qua nhân viên thạo việc là cô. 
Trong văn phòng chủ tịch, Sam Sam vừa gắp rau vừa oán thầm theo thói quen, tiện thể xem thường bản thân một chút, vừa rồi sao lại buồn phiền vì sau này không phải đến đây. 
Chủ tịch đại nhân hôm nay hình như tâm trạng không tốt, không khí lúc ăn cơm có chút nặng nề. 
Sam Sam ăn vài miếng, không nén được hỏi Phong Đằng: “Chủ tịch, Phong tiểu thư không sao chứ?”  
Phong Đằng hơi ngạc nhiên: “Cô biết rồi à?” 
Trong lòng bất giác có chút không vui. Cô nhân viên đó có phần không được ý tứ, việc hôm qua mới xảy ra mà đến Tiết Sam Sam cũng đều biết. Việc Phong Nguyệt sinh non dẫn đến băng huyết tuy không phải việc không thể nói, nhưng Phong Đằng vô cùng không thích bị nhân viên bàn luận. 
Phong Đằng nói đơn giản: “Cô ấy không sao.” 
“Ờ, vậy thì tốt rồi.” Sam Sam im lặng một lúc, lại lúng túng hỏi: “Chủ tịch, vậy anh và Phong tiểu thư định làm thế nào để cảm ơn Châu tiểu thư?” 
“Cô hỏi cái này làm gì?” Ánh mắt Phong Đằng sáng rực. 
“Ách, cái đó…” 
Đúng rồi, cô hỏi chuyện ấy làm gì? Chẳng lẽ nói cô muốn biết sau này có thêm bạn cùng ăn không? 
Dáng vẻ úp úp mở mở không nói rõ ràng của Sam Sam không ngờ lại lấy được lòng Phong Đằng, anh không làm khó cô nữa, trực tiếp nói: “Chi phiếu.” 
Sam Sam ngẩn người, hỏi theo phản xạ: “Vậy sao lúc đầu anh không tặng tôi chi phiếu?” 
Phong Đằng bỗng bực mình, lạnh lùng nói: “Tiết Sam Sam cô đần à? Cô không thể thả sợi dây dài câu con cá lớn ư?” 
Lẽ nào chi phiếu còn đáng tiền hơn anh ta? 
Tiết Sam Sam ngơ ngẩn nhìn anh ta, dường như hiểu mà lại như không hiểu lời anh ta nói, động tác đưa rau vào miệng rất chậm chạp, bộ dạng hoàn toàn bị sét đánh. 
Đột nhiên, sắc mặt cô biến thành vô cùng đau đớn gập khom xuống. 
Phong Đằng tuy hơi bực, nhưng vẫn hỏi: “Sao rồi?” 
Sam Sam rất khó khăn nói: “…bị…hóc… xương…cá…rồi…”

Chương 21

Vị bác sỹ của công ty được Phong Đằng gọi lên nén cười giúp Tiết Sam Sam lấy xương cá ra, sau đó Sam Sam và vị bác sỹ kém may mắn kia bị chủ tịch đại nhân khó chịu ném ra khỏi văn phòng. 
Sam Sam mày chau mặt ủ trải qua một buổi chiều. Câu nói kia của chủ tịch đại nhân: “thả dây dài câu con cá lớn” luôn luôn quanh quẩn trong đầu cô, nhưng cứ nghĩ đến con cá to là cô lại nhớ cảm giác bị hóc xương cá… 
Vì vậy… 
Hay là đừng nghĩ nữa. 
Con người chủ tịch đại nhân kỳ lạ như thế, nói ra những câu kỳ lạ là chuyện rất bình thường, vì những lời của anh ta mà nghĩ đông nghĩ tây mới là có bệnh. 

Nghĩ như vậy, Sam Sam liền thanh thản cách thức hóa lời của chủ tịch đại nhân, sau đó bắt đầu lại, là một Tiết Sam Sam không có phiền não. 
Kỳ thực vẫn có một cảm giác có chút lạ lùng. 
Hôm nay là thứ sáu, lúc sắp tan làm, nhân viên khó tránh khỏi hơi mất kiên nhẫn, ông trưởng phòng lại đi sang phòng khác, đồng nghiệp A công khai rời khỏi chỗ ngồi, đứng cạnh Sam Sam tán gẫu. 
“Sam Sam, ngày mai cô mặc quần áo gì?” 
Trong đầu Sam Sam vẫn còn đầy các con số, nhất thời chưa phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta. 
“Tối mai là họp thường niên, cô tăng ca nhiều quá nên ngốc à.” 
Sam Sam lúc này mới nhớ ra, tối mai trụ sở chính của công ty tổ chức họp thường niên, đã thông báo từ tuần trước. 
Nghĩ đến họp thường niên, tinh thần Sam Sam bất giác dao động, nước bọt tuôn trào. 
Nghe các nhân viên cũ nói, họp thường niên hàng năm của Phong Đằng đều tổ chức với quy mô lớn, không chỉ đặt tiệc ăn xa hoa tại khách sạn 5 sao, trong tiệc ăn còn có rút thăm trúng thưởng rất lớn. Giải thưởng năm ngoái là một chiếc xe hơi, giải thưởng nhỏ nhất cũng là một cái máy ảnh kỹ thuật số đời mới. 
Cuộc họp thường niên năm nay vẫn tổ chức tại khách sạn 5 sao, tiệc buffet. Thành tích kinh doanh năm nay của Phong Đằng cao hơn năm ngoái, mọi người đoán giải thưởng chắc chắn không thể kém năm ngoái. 
Sam Sam bất giác tưởng tượng ra bức tranh bản thân mình lấy được phần thưởng cao nhất, không biết phần thưởng lớn nhất năm này là gì nhỉ, nếu như là xe, vậy bán xừ đi, hắc hắc hắc… đang YY vui vẻ, Sam Sam đột nhiên nhớ ra, phần thưởng cao nhất là do chủ tịch đại nhân trao tặng… 
Trong mắt lóe lên gương mặt tối sầm của chủ tịch đại nhân chiều nay, Sam Sam không nhịn được run lên một cái. 
Bỏ đi, phần thưởng cao nhất dành cho người khác vậy, cô giành phần thưởng thứ hai cũng tốt rồi. 
Trong lúc Sam Sam ngẩn người, lại có một nữ đồng nghiệp khác cảm thấy hứng thú, nhảy vào thảo luận với đồng nghiệp A là ngày mai mặc cái gì, Sam Sam vừa nghe các nàng nói chuyện phiếm, vừa nhăn mặt như quả mướp đắng. 
Suýt quên, họp thường nhiên tuy vừa có cái ăn vừa có cái lấy, nhưng lại có yêu cầu biến thái là tất cả nhân viên đều phải mặc trang phục chính thống! 
Thật không biết người nào BT* nghĩ ra cái chủ ý này, bây giờ toàn gần 0 độ thôi có biết không hả, mặc lễ phục có thể bị đóng băng lắm chứ
. 
Sam Sam không nén được than phiền hai câu với bọn họ, đồng nghiệp phản đối: “Chuyện đó có là gì, năm nào chẳng như vậy, cô không định mặc đồng phục thể dục để khiêu vũ chứ, hơn nữa trong khách sạn có lò sưởi mà.” 
Còn có khiêu vũ… 
Xem ra ăn xong phải chuồn ngay lập tức. 
Đồng nghiệp A nói: “Vả lạ, trong cuộc họp thường nhiên còn chọn ra ‘Nữ nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất’, phòng tài vụ chúng ta toàn người giản dị, không có suy nghĩ đó, nhưng những nhân viên nữ của phòng khác vì giải thưởng này mà ai ai cũng trang điểm lộng lẫy, chúng ta cũng không thể để mất thể hiện được. 
Những lời đồng nghiệp A nói, kéo theo rất nhiều tiếng tán thành. 
Sam Sam đã sớm nghe họ nói qua, họp thường niên hàng năm đều do các đồng nghiệp nam bỏ phiếu chọn ra một “Nữ nhân viên xinhđẹp, thanh nhã nhất”, người đạt danh hiệu này có thể được phần thường là một vạn tệ. 
Có điều Sam Sam xem thường giải thưởng này. 
Cô chỉ cần đảo mắt là biết, đây chắc chắn là âm mưu của các đồng nghiệp nam. 
Nghĩ mà xem, nếu xinh đẹp, thanh nhã, vậy có thể thoải mái ăn uống no say không? Chắc chắn không thể, vậy những thức ăn ngon thì ai ăn hết đây? Đồng nghiệp nam! 
Thật là xấu xa! 
Chỉ một người đạt giải thưởng mà làm hại tất cả các đồng nghiệp nữ đều không thể thỏa thích ăn. 
Có điều, phát hiện này Sam Sam không thể nói ra, cô cũng định nhân cơ hội tốt này ăn nhiều hơn chút hắc hắc. >_< 
Nói đi cũng phải nói lại, nếu có suy nghĩ đó, chả lẽ cô cũng không phải là người tốt ư?
 
“Sam Sam, ngày mai cô phải mặc đẹp hơn chút …… Cô không muốn cơ hội khiêu vũ rơi vào tay người khác chứ?.” Đồng nghiệp A thần bí nháy mắt với cô. 
Cơ hội khiêu vũ gì chứ? Sam Sam mê muội. 
Đồng nghiệp A nhìn nét mặt ngỡ ngàng của cô, kinh ngạc nói: “Cô không thể không biết đấy chứ, nữ nhân viên xinh đẹp, thanh nhã nhất khiêu vũ cùng chủ tịch.” 

 

Chú thích: 
*BT: Để theo nguyên bản của Cố Mạn. (Th0: cả nhà vẫn hay dùng đó là Biến Thái) 

5 196
Chia sẻ bài này trên:
Kết bạn với CONGAI.ZZZ.VN trên facebook
Hãy gửi chia sẻ của bạn tới bài viết này qua địa chỉ mail zzz.vn@gmail.com Bài viết của bạn sẽ được đăng tải trên trang trong thời gian sớm nhất. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. zzz.vn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần.
Bài nhiều người quan tâm