Sam Sam đến đây ăn nào! - Chương 57

Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!

Tác giả: Cố Mạn

Người dịch: Mai Quyên

Giới thiệu 'Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!' 

 Chương 57

1 câu nói của Phong Đằng làm cho Sam Sam tỉnh ngộ. 
Thì ra trong tiềm thức cô cảm thấy anh và cô sẽ chia tay? Cho nên không dám lên phòng anh ăn cơm, không dám cho đồng nghiệp biết, thậm chí cũng nói không nói cho cả nhà biết… Lần đó, nếu Phong Đằng không chủ động nhắc chuyện mời cơm, có khi cô cũng không nói cho Đại Hoa nghe cô có bạn trai… Thì ra… Bản thân cô luôn suy nghĩ vậy sao? 
Sam Sam liên tục mất ngủ nhiều đêm… 
Bốn ngày sau, ông nội Tiết xuất viện. 
Ông đã có thể đứng lên được, điều trị đúng cách nên ông khỏe lại rất nhanh. Mẹ Tiết và mọi người vì chăm sóc ông mà kiệt sức, cả nhà nhất trí trở về, một phút cũng không đợi được làm Sam Sam phải chạy ngay làm thủ tục xuất viện, đặt vé xe. Bọn họ đi rồi, cô cảm thấy giống như trút được gánh nặng. 
Cô dọn dẹp căn phòng Phong Nguyệt cho gia đình cô ở, sau đó đem chìa khóa trả lại. Đương nhiên để bày tỏ lòng cảm ơn, cô còn muốn mời Phong Nguyệt và Nguyên Lệ Trữ dùng cơm. 
Cô gọi điện thoại cho Phong Nguyệt rồi bỗng nhiên nghĩ đến Phong Đằng, kỳ thật lần này cô mang ơn anh rất nhiều. 
Nhưng mà… vẫn phải chờ tới ngày mai mới cám ơn anh được!
Trong số vạn người rảnh rỗi, có thể nói Phong Nguyệt đứng nhì không ai dám đứng nhất cả. Nghe Sam Sam mời cơm, Phong Nguyệt cũng không khách sáo, sảng khoái nói: “Hôm nay đi, tôi định buổi chiều đi dạo phố mua quần áo cho cục cưng. Để tôi gọi cho Lệ Trữ.” 
Ba người hẹn nhau ở trung tâm thương mại, Sam Sam đề nghị ăn cơm xong, lại cùng nhau đi dạo phố. Điều đáng sợ nhất trên đời chính là đi dạo phố cùng Phong Nguyệt, cô tinh lực hơn người, đi 1 lúc tới bốn năm cái trung tâm. 
Nguyên Lệ Trữ vẫn điềm nhiên như thường, bất quá Sam Sam chỉ cảm thấy cách Lệ Trữ nhìn mình là lạ, giống như đang châm biếm, mỉa mai cô. 
Đi dạo suốt 3 tiếng, Phong Nguyệt rốt cuộc cũng sắm đồ xong, gọi điện thoại kêu tài xế tới đón. Kết quả 1 lúc sau, tài xế gọi điện thoại nói trên đường xe bị hư, nhất thời không tới đón được. 
Phong Nguyệt buồn bực, cô lại không thích đi taxi, đột nhiên nghĩ đến công ty Phong Đằng cũng ở gần đây liền gọi điện thoại cho anh : “Anh, em, Sam Sam và Lệ Trữ đang đi dạo phố, mà giờ xe lại bị hư, anh tới đón tụi em được không?” 
“Anh ấy kêu chút nữa sẽ tới.” Phong Nguyệt cúp điện thoại, nhìn đồng hồ “Ai nha, đứng đây chờ chi, hay là chúng ta đi dạo nữa đi!” 
Ba người lại đi vòng vòng trong trung tâm. 
Phong Nguyệt nhắm trúng 1 đôi giày trong cửa hàng, mà hiện tại lại không có cỡ của cô, nhân viên phải chạy tới kho hàng lầu 5 để lấy. Phong Nguyệt nhàn rỗi không việc gì làm, tùy tiện đi dạo ngắm nghía quần áo. Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng ngời: “Sam Sam, đến thử xem, đôi này rất hợp với cô.” Sam Sam biết Phong Đằng sắp tới mà tâm thần bất an, Phong Nguyệt đem qua cho Sam Sam thử, thế nhưng quên nhìn cỡ giày, 1 lực mang vào chân Sam Sam… Tốt lắm, cởi ra không được! 
Sam Sam cả người choáng váng, lúc này mới nhìn xem cỡ giày, nhỏ hơn cỡ chân cô 2 số. Cô, cô, sao cô lại mang vào được? 
Phong Nguyệt dùng sức cởi đôi giày ra, lau lau trán rồi nói: “Không được rồi, tôi tháo ra không được, hay là chờ nhân viên cửa hàng quay lại đi.” 
Đợi 1 lúc mà nhân viên cửa hàng cũng chưa quay lại, lúc nãy Phong Đằng đã gọi điện thoại thúc giục. Phong Nguyệt cầm di động nói: “Anh, tụi em chưa xuống được, anh ở bãi đậu xe chờ tí nhé.” 
Nguyên Lệ Trữ vẻ mặt chế giễu đề nghị: “Chúng ta chắc còn ở lại đây lâu, ở bãi đậu xe không khí ngột ngạt lắm, kêu anh Phong lên đây luôn đi.” 
Phong Nguyệt ngẫm lại thấy Lệ Trữ nói cũng đúng, Sam Sam định mở miệng ngăn cản, lời chưa nói thì đã nghe Phong Nguyệt oang oáng trên điện thoại: “Anh, nếu anh không anh lên đây đi, tụi em đang ở lầu 1 cửa hàng giày dép XX.” 
Nguyên Lệ Trữ trong lòng cực kỳ đắc ý. 
Phong Nguyệt thì không thấy gì cả, nhưng Lệ Trữ mẫn cảm nhận ra Tiết Sam Sam không hề xứng đôi với Phong Đằng. Lúc ở nông trại, cô nhìn sơ cũng biết anh và Tiết Sam Sam có vấn đề. Hơn nữa, theo như cô biết, lúc ông nội Tiết Sam Sam nằm viện, anh cũng chưa tới thăm bao giờ. Cô luôn cảm thấy Tiết Sam Sam rất chướng mắt, đinh ninh anh ghét bỏ Tiết Sam Sam hơn phân nữa là do đại gia đình rắc rối của Sam Sam làm cho anh chịu không nổi. Nếu Phong Đằng đã chán ghét Sam Sam, nếu thấy bộ dáng chật vật của cô bây giờ, khẳng định cô nhất định chẳng còn cơ hội nào cả. 
Không tháo giày ra được là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ chật vật, nếu Phong Đằng không còn mặn mà gì với Tiết Sam Sam, ác cảm ngày càng chồng chất, chắc chắn Phong Đằng sẽ càng ghét bỏ Sam Sam! 
Nghĩ đến đây, Nguyên Lệ Trự quả thực mong chờ Phong Đằng xuất hiện. 
Sam Sam liếc nhìn Nguyên Lệ Trữ 1 cái, không nói gì cả, chỉ cúi đầu nhìn nhìn giày của mình. Cô luôn ngơ ngơ ngác ngác, nhưng ở cùng Phong Đằng 1thời gian, đối với mấy chuyện của Phong Đằng cô cũng biết đôi chút. Cô cảm thấy Lệ Trữ đang tính toán gì đó. 
Phong Đằng bộ dạng mất kiên nhẫn xuất hiện ở cửa, Phong Nguyệt liền ngoắc anh vô: “Anh, ở đây nè.” 
Phong Đằng đi về phía họ, ánh mắt ngừng lại ở Sam Sam, không kiên nhẫn hỏi: “Sao lại lâu vậy?” 
Phong Nguyệt thoáng nhìn Sam Sam, ấp úng nói: “Ách, nhân viên cửa hàng đang đi lấy giày, tụi em đang đợi.” 
Sam Sam rầu rĩ nói: “Em thử giày, kết quả tháo ra không được, đang chờ nhân viên cửa hàng quay lại để tháo ra.” 
Phong Đằng nhìn cô, Sam Sam nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt u sầu ủ rủ….Phong Đằng “hừ” 1 tiếng đi về phía Sam Sam. 
Nguyên Lệ Trữ tim đập thình thịch, mở to 2 mắt chờ xem kịch vui……… Ai ngờ Phong Đằng đi đến trước mặt Sam Sam, bỗng nhiên một bên gối quỳ xuống, một tay đỡ chân cô, tay kia dùng chút sức từ từ tháo giày ra. 
Nguyên Lệ Trữ ngây người. 

5 202
Chia sẻ bài này trên:
Kết bạn với CONGAI.ZZZ.VN trên facebook
Hãy gửi chia sẻ của bạn tới bài viết này qua địa chỉ mail zzz.vn@gmail.com Bài viết của bạn sẽ được đăng tải trên trang trong thời gian sớm nhất. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. zzz.vn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần.
Bài nhiều người quan tâm