Mình bên nhau đã tròm trèm ba mươi năm, dù mới ngoài ba mươi tuổi. Hai đứa quen từ ngày học cùng mầm non, dắt tay nhau đi mặc kệ hội bạn chê cười pha lẫn với ghen tị, chẳng biết ai dạy mà anh cứ luôn miệng quả quyết, “Sau này lớn cháu sẽ lấy bạn T.”
Mọi người cười phá lên, chẳng ai ngờ lại có đứa trẻ quyết tâm cao độ đến thế từ tấm bé. Mỗi khi gặp vợ chồng mình mấy bác hàng xóm vẫn kể lại câu chuyện như hài tiếu lâm.
Trường tiểu học cách nhà cũng không xa, hai đứa vẫn đi bộ cùng nhau, lần trên đường về em buột miệng hỏi “không biết mấy giờ rồi nhỉ?”, tưởng hỏi xong để đấy, ai ngờ anh lom khom đi tót vào gần hiên một nhà, ngó nghiêng rồi nhảy phắt ra bảo: “Mười giờ mười lăm phút rồi”. Em bất ngờ rồi cười khì nghĩ thầm “ơ cũng được việc đấy nhỉ?”.
Lên cấp hai, gã dại gái từ nhỏ ấy, lúc nào cũng xung phong lai em đi học vì sợ con bé còm nhom hay bị bắt nạt. Lần đi học thêm, gã ấy toát mồ hôi, phì phò chở em lên dốc cao, rồi lúc lấy lại được hơi mới khệnh khạng kể công “Là bạn tớ mới cố lai đấy, là mẹ tớ thì xuống đi bộ lâu rồi”. Bọn bạn cố tình trêu ghẹo gán ghép, gã ấy cứ lơ đi, rồi “trơ tráo” bảo “chấp gì bọn trẻ con”, em nghe mà cảm giác như cả bầu trời đang hiên ngang, ngạo nghễ trước mặt mình vậy. Dần dà em cũng thấy gã đẹp trai, hay hay, mà lạ cái duyên số thế nào cứ học cùng nhau suốt từ thời mẫu giáo lên tận cấp ba.
Vào cao đẳng thì không học cùng, ít liên lạc, nhưng chẳng hẹn mà cuối tuần nào về quê cũng gặp. Không nhận yêu nhau mà cứ gặp lại chẳng rời nửa bước, ríu rít đi cùng, để rồi có thời gian cuối tuần chẳng về quê mà hì hục đạp xe sang thăm nhau, dù ở hai đầu thành phố.
Dịp ấy, anh lập nick cho em để tiện hỏi han, với cái tên kèm theo số hai mươi, mãi sau anh mới thổ lộ, với anh, em lúc nào cũng là cô bé ở độ tuổi hai mươi tươi trẻ.
Khi tiếng yêu đột ngột thốt ra, hai đứa sặc cười ngoảnh mặt đi, nhưng, im lặng là…
Có cặp đôi mà nào không cãi cọ vẫn hiểu và hòa hợp được với nhau? May vì đã hiểu nhau quá rõ từ nhỏ nên những việc lặt vặt chẳng mấy khi khiến chúng mình bận tâm, đã thuộc tính nhau nên những tranh cãi vô bổ ít khi diễn ra và mỗi khi gặp rắc rối hai vợ chồng thường thẳng thắn thảo luận, bình đẳng để hướng tới mục tiêu chung. Tuyệt đối chỉ tập trung vào vấn đề đang khúc mắc, không hài lòng với hành động nào đó chứ không phải là ghét bỏ người kia.
Bạn bè của nhau mình biết cả nên cũng dễ nói chuyện, vụ tụ tập họp lớp nào cũng có mặt hai vợ chồng. Nhờ anh mà mọi trò của con trai em đều thử chơi qua. Thi thoảng hai đứa lại lôi vợt ra thi đấu, giở bàn cờ để tỉ thí hơn thua. Giờ đây, có thêm hai thành viên nhỏ tuổi cũng sớm biết yêu thương từ bé giống bố mẹ nên hạnh phúc càng trở nên trọn vẹn, đầm ấm hơn. Mỗi ngày bên anh là mỗi ngày em được học hỏi, tìm hiểu về cuộc sống muôn màu.
Thế nên, với em tình yêu ba mươi năm vẫn trẻ trung lắm, vẫn ngây thơ và vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ cần khám phá.
Theo Bình Yên
Dân trí