Tôi quen anh từ một cuộc điện thoại gọi nhầm. Sau đó, anh nhắn tin, tán tỉnh, rồi gửi tặng tôi những món quà âm nhạc. Lúc đó tôi chỉ mới mười bảy tuổi, chưa một lần rung động, nên đã xiêu lòng trước những lời tán tỉnh của anh chàng dẻo miệng.
Hình minh họa: PNO
Tôi đưa nick của mình cho anh. Ba tháng trò chuyện qua chat và điện thoại, đôi bên nôn nóng gặp nhau. Chúng tôi bắt đầu những cuộc hẹn hò, lần gặp nào cũng tràn ngập nụ cười. Một ngày, khi tôi chuẩn bị cho một cuộc dạo phố với anh thì nhỏ bạn thân đi du học ở nước ngoài về ghé thăm. Năm trước, nhỏ đột ngột đi du học, chẳng thèm từ giã bạn bè. Nhỏ chỉ còn lại mấy ngày ngắn ngủi ở Việt Nam nên thu xếp gặp tôi một chút. Không muốn bỏ lỡ cuộc hẹn với anh, tôi rủ nhỏ đi cùng, sẵn dịp giới thiệu bạn trai cho nhỏ biết.
Gặp bạn tôi, anh tròn mắt sững sờ. Lòng tôi có chút ghen tỵ vì tôi biết bạn mình rất đẹp. Tự nhiên tôi thấy giận mình, đi chơi với bồ mà lại dắt cô bạn xinh đẹp đi cùng. Có lẽ cái nhìn hơi sỗ sàng của anh làm bạn tôi thấy ngượng, nên nhỏ không nói nhiều như mọi khi mà im lặng suốt, làm buổi đi chơi trở nên nặng nề. Không hiểu sao lúc đi nhỏ hớn hở đòi biết mặt bạn trai tôi bao nhiêu, giờ lại thụ động bấy nhiêu. Cảm thấy quá ngột ngạt, tôi chán nản đòi về. Khác với mọi lần, lần này anh chìu ý tôi ngay. Ba người chia tay. Bạn tôi về trước, anh chở tôi đi sau, thái độ cũng rất khác thường ngày.
Chiều hôm sau, trên đường ra sân bay, nhỏ bạn gọi điện thoại cho tôi, nói tôi đừng tin anh ấy. Đó là người đã nhẫn tâm bỏ rơi khi biết nhỏ mang thai. Chính vì chuyện đó mà nhỏ cay đắng một mình đến bệnh viện bỏ thai, sau đó là lặng lẽ sang Anh du học, chủ yếu là để tìm quên. Tôi lặng người. Trên đời có những tình cờ đau đớn đến vậy sao? Tôi vội tìm đến anh để nghe lời giải thích. Không ngờ, anh chỉ nói ngắn gọn: “Nếu em đã biết rồi thì mình chia tay đi”.
Cánh cửa đóng sầm ngay trước mặt tôi, trái tim non dại của tôi như vỡ ra từng mảnh. Tình yêu định mệnh của tôi là như thế này sao? Tôi tự nhủ lòng hãy cố lên, đừng gục ngã, hãy cố quên những gì đáng quên. Những rung động đầu đời thôi khép lại, đường vẫn còn dài, đừng tuyệt vọng tôi ơi!
Theo Bích Phương
PNO
5 910