Sam Sam đến đây ăn nào! - Chương 13

  Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!

Tác giả Cố Mạn

Người dịch: Mai Quyên

Giới thiệu 'Sam Sam Đến Đây Ăn Nào!' 

Chương 13

“Cô nói A May học lực giỏi, năng lực tốt…” 

Ơ, có cơ hội xoay chuyển ư? Sam Sam ra sức tiến cử một cách vui vẻ: “A May là thạc sỹ.” 
“Vì thế để cô ấy làm việc này là lãng phí nhân tài.” Phong Đằng lạnh nhạt nói: “Cô làm là đúng nhất.” 
Không đồng ý thì không đồng ý, chủ tịch đại nhân sao phải công kích cá nhân, Sam Sam buồn rầu. 
Nhìn dáng vẻ dám phẫn nộ nhưng không dám nói của cô, tâm trạng Phong Đằng lấy lại được một chút, đổi chủ đề nói chuyện: “Đồ hôm qua cho cô có dùng được không?” 
“…Tôi vẫn chưa dùng.” 
Sắc mặt Phong Đằng như từ trời quang chuyển sang nhiều mây. 
Sam Sam vội vã giải thích: “Không phải không dùng, là do tôi không hiểu nhãn mác trên đó, có điều tôi đã ghi lại, chút nữa hỏi linda là được.” 
Phong Đằng quở mắng: “Việc này cũng đi hỏi người khác, cô không cảm thấy mất mặt, tôi cũng thấy mất thể diện.” 
Không hiểu tiếng Pháp cũng mất mặt ư? Sam Sam cảm thấy mình quả là vô tội, cô chỉ là một nhân viên tài vụ nhỏ, xin chủ tịch đừng mang tiêu chí xuất sắc hơn người ra yêu cầu cô có được không. Hơn nữa, cứ coi như mất mặt thì là cô mất mặt, liên quan gì tới chủ tịch đại nhân.

“Đưa đây.” Phong Đằng không nén được nghiêm mặt yêu cầu. 
“Cái gì?” Sam Sam ngỡ ngàng. 
“Không phải cô đã ghi lại à? Bản chép ở đâu rồi?” 
“À.” Tuy không biết anh ta muốn làm gì, Sam Sam vẫn nghe theo, lấy giấy từ trong túi quần. 
Phong Đằng xem lướt, sau đó để lên bàn, “Qua đây.” 
Làm gì? Sam Sam lại gần . 
“Nghe rõ đây.” Phong Đằng chỉ từng dòng chữ bắt đầu dịch: “Cái này là…” 
Anh dịch từng dòng từng dòng, Sam Sam ngơ ngẩn, chủ tịch lại có thể đích thân dịch cho cô cái này??? 
Cô vẫn chưa hết ngạc nhiên, Phong Đằng đã nói dịch xong, hỏi cô: “Nhớ chưa?” 
Sam Sam “…” 
Vừa nãy quá kinh ngạc vì được chiếu cố tới, căn bản chưa nghe kỹ. 
Phong Đằng nhìn Tiết Sam Sam bằng ánh mắt nhìn heo, Sam Sam cúi đầu cảm thấy hổ thẹn. 
“Rốt cuộc làm sao mà được tuyển vào.” Phong Đằng lắc đầu thở dài. 
“Bỏ đi.” Anh ta cầm bút, viết tiếng trung dưới mỗi một dòng. 
Dáng vẻ cầm bút của anh ta vô cùng cuốn hút, trời sinh một loại khí thế nắm giữ toàn cục, nét chữ cũng vô cùng có lực… Ánh mắt Sam Sam vô tình chuyển từ tờ giấy sang Phong Đằng, dần dần có chút say sưa nhìn anh ta. 
Tại sao lại cảm thấy dáng vẻ chủ tịch lúc này cúi đầu viết chữ rất dịu dàng… rõ ràng dáng điệu của anh ta là không kiên nhẫn… ảo giác, chắc chắn là ảo giác. 
Phong Đằng viết xong ngẩng đầu lên, liền thấy Tiết Sam Sam đang nhìn mình với dáng vẻ mất hồn mất vía, tâm trạng đột nhiên tốt hơn, đưa giấy cho cô. 
“Cầm lấy.” 
“Ây” Sam Sam nhận lấy. 
Phong Đằng cười nhẹ: “Ngày mai nhớ đến đúng giờ.” 
Sam Sam bị nụ cười của chủ tịch dao động, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.” 
Phong Đằng đã hài lòng “Cô về đi.” 
Cho đến khi trở về văn phòng của mình, Sam Sam mới hoàn hồn. 
A a, chủ tịch đại nhân thật không lương thiện chút nào, hào phóng tăng tiền vẫn chưa đủ, lại còn dùng mỹ nam kế, chết nỗi làcô trúng kế rồi. 
Trải qua hai lần giao đấu, Sam Sam đã hiểu, không thể đấu lực với chủ tịch đại nhân, chỉ có thể đấu trí. Nói dứt khoát không được, phải nghĩ ra cách nào quanh co, uyển chuyển. Qua vài ngày, đúng lúc thành tích CPA đã có, những người trong văn phòng tham gia thi, ngày ngày đều nói điều này, Sam sam lóe lên, có cách rồi. 
Sau khi cùng Phong Đằng ăn cơm xong, Sam Sam nghiêm túc nói: “Chủ tịch, để nâng cao trình độ chuyên môn, tôi định thi CPA, vì vậy buổi trưa phải chăm chỉ ôn tập, vì vậy…” 
Sam Sam ngừng lại, kỳ vọng nhìn Phong Đằng, hy vọng anh ta hiểu, sau đó biết điều bảo ngày mai cô không cần đến, đọc sách cho tốt. Chủ tịch chắc chắn không biết khi nào thi CPA. 
Phong Đằng quả nhiên lĩnh ngộ được, nói một cách hiểu ý : “Văn phòng của cô thật là ầm ĩ, buổi trưa cô có thể đọc sách ở đây.” 
Sam Sam ỉu xìu. 
Tuy lần này thất bại, nhưng Sam Sam là một đứa trẻ kiên cường, đã tìm thấy niềm vui trong chiến đấu, có chuẩn bị tốt tâm lý kháng chiến trường kỳ, vì chưa bị đả kích nặng. Nên khi Phong Đằng nói đọc sách ở chỗ anh ta gì gì đó, Sam Sam căn bản cũng chẳng để tâm. 
Vì vậy ngày thứ hai tại văn phòng chủ tịch, đối với đống sách khổng lồ trên bàn, nét mặt Sam Sam không thể không nói là hết sức ngoạn mục. 
“Những cái này là cái gì?” 
“Tài liệu dạy học CPA”. Chủ tịch đại nhân thong thả nói. 
Sam Sam cuối cùng cũng hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông. 
“Không phải cô xem sách ở đây à? Tôi đoán cô có thể quên mang sách, vì vậy kêu Linda chuẩn bị một ít.” 
Phong Đằng đi về phía cô, quay người, nhíu mày: “Sao chỉ có vài cuốn thế này?” 
Hai mắt Sam Sam tối thui, không chịu được: “Những quyển này vẫn còn chưa đủ nhiều à?” 
CPA vốn dĩ đã có 5 môn, chỉ tài liệu dạy đã rất nhiều rồi, nhưng đống sách này không chỉ bao gồm tài liệu dạy, còn có sách tham khảo và các dạng đề thi CPA. 
Anh ta còn có thể chê ít! 
Phong Đằng không nói gì, rút một tờ đề thi ra lật xem. 
“Mấy đề thi này không tính.” Phong Đằng lật một chút rồi nói: “Cô bắt đầu đọc sách đi, sau này cứ nửa tháng thi một lần.” 
Thi? Không thể nào! Chủ tịch đại nhân còn muốn kiêm luôn chức giáo viên chủ nhiệm à? 
“Nhưng tôi phải đi làm.” 
“Vậy thứ 7 qua đây.” 
“Thứ 7 không phải là ngày nghỉ, không cần đi làm ư?” 
“Tôi có gọi cô đi làm không?” Phong Đằng trong lòng vui sướng, mỉm cười: “Để cô đi thi. Nâng cao trình độ chuyên môn, phục vụ công ty tốt hơn.” 
Sam Sam vũng vẫy giãy chết. “Vậy tôi thi một môn.… ách, hai môn được rồi, thi cùng lúc năm môn có thể không qua.” Cuộc thi CPA thế nhưng có tiếng là biến thái nha. 
“Thời gian thi vẫn còn 1 năm, còn rất dài.” 
Hóa ra anh ta lại có thể biết rõ khi nào thi! Thật là hiểm ác! 
“Hơn nữa…” Phong Đằng nhẹ nhàng nói: “Tôi có cách khiến cho cô qua.” 
Á, lẽ nào chủ tịch có cửa? Hai mắt Sam Sam sáng lên. Tuy cô không thể gian lận, nhưng tâm lý YY một chút cũng sướng. 
“Chỉ cần một câu nói.” 
Quả nhiên, quả nhiên! Dáng vẻ chủ tịch đại nhân vô cùng chắc chắn! Sam Sam xúc động. 
“Thi không đạt, trừ tiền lương.” 
Trước ca làm buổi chiều 5 phút, mặt Sam Sam xanh như tàu lá bị chủ tịch xua ra khỏi phòng, cầm mấy quyển sách dày, hai mắt tối sầm xuống tầng. 
Lần thứ nhất gõ trống làm tinh thần hăng hái hơn, lần thứ hai lại yếu đi, lần thứ ba thì kiệt quệ. 
Qua trận này, Sam Sam hoàn toàn kiệt sức rồi. 
Đồng thời cũng hiểu ra một chân lý — 
Đấu với trời, vui thích không cùng. 
Đấu với đất, vui thích không cùng. 
Đấu với boss, ngốc nghếch không gì sánh được.

5 206
Chia sẻ bài này trên:
Kết bạn với CONGAI.ZZZ.VN trên facebook
Hãy gửi chia sẻ của bạn tới bài viết này qua địa chỉ mail zzz.vn@gmail.com Bài viết của bạn sẽ được đăng tải trên trang trong thời gian sớm nhất. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. zzz.vn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần.
Bài nhiều người quan tâm