Những cô gái đi ăn một mình, người yêu có thể có hoặc không nhưng tính tự lập và chút cô độc kiêu hãnh thì có thừa.
Không phải họ khép kín đến mức không kiếm nổi vài người bạn thân hay đồng nghiệp đi cùng. Chỉ là cuộc vui nào cũng đến hồi kết. Chẳng ai mãi bên ta ngày dài, tháng rộng. Bạn bè là để hỏi han, tin cậy, thỉnh thoảng tụ tập, hội hè, thỉnh thoảng dốc lòng tâm sự. Họ không đổ trách nhiệm lấp đầy những khoảng trống trong họ lên vai bạn bè. Họ đón nhận nỗi cô đơn của chính mình, thản nhiên để trống vắng nhấm nháp tâm hồn, thản nhiên bước vào quán, tự thưởng thức thú vui và trách nhiệm lấp đầy dạ dày.
Những cô gái đi ăn một mình hiển nhiên vẫn độc thân. Gia đình là mái ấm, nhưng mái ấm thì cửa cài đóng then, nhiều khi ấm đến ngột ngạt. Gái độc thân chưa quen và chưa dám bước chân vào đấy, họ còn chút bồng bột thơ dại, họ muốn làm cơn gió bay bổng. Những cô gái tự do tự mình chọn món ăn ưa thích. Lúc cơm, lúc phở, nổi hứng lên sẽ ăn bánh tráng trộn hoặc socola cả ngày, đôi khi chung thủy với mì gói để dành tiền đi mua sắm, du lịch.
Một mình đi ăn rồi một mình đi qua nỗi buồn. Nhiều khi vết thương lòng há miệng toang toác bởi một người thân rời xa, một mối tình tan vỡ, một khoảng trời yêu thương phải xếp lại ngày cũ hay chỉ vì ánh nhìn thờ ơ, tiếng nói cười giả tạo của những người họ từng gọi là bạn. Nỗi buồn thiếu nữ xếp thành vệt dài thăm thẳm. Còn trái đất vẫn xoay tròn.
Qua làn nước mắt trong veo, họ vẫn nhìn ra thành phố đã lung linh lên đèn. Người vẫn đi, ngày vẫn qua. Khói bốc nghi ngút nơi hàng phở vỉa hè, đóa hồng nhung vừa nở trên ban công đầy nắng, tiếng trẻ con cười đùa, tiếng xe cộ đánh thức phố phường mỗi sớm. Họ bỗng thấy hạnh phúc bình dị từ cuộc sống là liều thuốc an thần cho những ngày chông chênh. Chẳng ai ở mãi cùng nỗi buồn bởi đời sống vẫn tiếp diễn, đời sống sẽ mang đến niềm vui, rồi thổi vào chút buồn, rồi lại vui, lại buồn...
Gái độc thân thỉnh thoảng tự nấu cho mình những bữa ăn cầu kỳ. Tự khen ngợi tay nghề, tự cảm thấy mình có thừa đảm đang và dịu dàng, họ mơ mộng về gia đình bé nhỏ. Chẳng ai đánh thuế giấc mơ nên những cô gái nấu ăn một mình sẽ mơ về căn bếp đầm ấm, có ông chồng kiêm phụ bếp xông xáo, có mấy nhóc con luôn mồm kêu đói bụng. Họ mỉm cười sung sướng với thói lãng mạn quá đà rồi tự nhận ra chưa bao giờ yêu bản thân đến thế.
Họ yêu cả tuổi trẻ, yêu những tháng ngày vừa nhộn nhịp vừa vắng không này. Họ tự mình trải nghiệm cuộc sống, không có bất cứ sợi dây nào ràng buộc nhưng không vì thế mà những cô nàng đơn độc mang vào đời nỗi bất cần, chán nản. Một cô gái mạnh mẽ, dù ăn một mình, ở một mình, dù yêu đơn phương hay làm khách độc hành trên những chuyến du lịch đều sẽ dũng cảm yêu, dũng cảm sống. Để mai này ngoái đầu nhìn lại, họ không thấy có lỗi với thanh xuân.
Theo May
Dân trí