Anh đang lúi húi đun đun nấu nấu, hai người bạn lanh canh chén đũa thì bất chợt… chị về! Không nói không rằng, chị cởi áo khoác quất túi bụi vào người anh: “Ăn nhậu nè! Tụ tập nè! Hao tốn nè!”.
Vừa quất chị vừa hét, chẳng nể nang gì các bạn anh - cũng là hàng xóm của chị. Chiếc miệng xinh xắn ngày nào giờ cong lên như đôi quai xách, lúc dãn chiều dài, lúc dãn chiều ngang, mắt chị thì long lên sòng sọc, đủ để anh nhận rõ tình hình. Hai người hàng xóm lục tục ra về, món rắn bằm xúc bánh tráng thành thừa thãi.
Nhà anh nào có nghèo khó gì đâu. Anh cũng là người đàn ông sắp 60, một tai nạn lao động đã khiến anh bị mất thính lực từ hơn 10 năm trước. Tuy vậy, anh vẫn lo được nhà cửa khang trang cho vợ con, hai đứa trẻ đã có chốn riêng tư, nhà còn vợ chồng già với 5ha đất xoay vòng thu hoạch mãng cầu và nhãn. Trong nhà, anh còn “linh động” nuôi chục con rắn. Anh gần 60 mà tối tối phải “thể dục” một vòng chừng hơn tiếng đồng hồ quanh các khu đất gần nhà để kiếm tí mồi tươi về cho lũ rắn. Rắn cao giá thì bán “phụ” chị tiền chợ, rắn rớt giá thì lâu lâu bằm một con lai rai chuyện trên trời dưới đất cùng hai ông hàng xóm. Ngày anh ra đồng từ sáng sớm, làm hết việc này tới việc khác. Bón phân, tỉa lá, xịt bông mãng cầu, tưới tắm đám nhãn... Mùa trái chín, chị kêu lái tới, cân kéo đến, chị đếm tiền bỏ vào tủ, anh không hỏi đến. Ngày ngày với anh, được sống khỏe mạnh và lao động là quý nhất rồi.
Theo Thùy Phương
PNO