Trong một lần về quê, vợ tôi tình cờ biết được thời trẻ ba tôi có thời gian cặp bồ với người phụ nữ khác, nàng rất sốc. Chuyện xảy ra lúc tôi còn nhỏ, má ít khi nhắc nên tôi cũng quên, vậy là vợ quy cho tôi cái tội “khai man lý lịch”, cố tình giấu giếm việc xấu.
Vợ nói nếu biết ba có “thành tích” như vậy, nàng nhất định sẽ không lấy tôi. Vì “gien” xấu đó, ít nhiều tôi cũng bị di truyền!
Sau lần đó vợ quản tôi rất chặt, lúc nào cũng nơm nớp lo tôi có bồ. Mỗi lần tôi có điện thoại, nàng cố tình đứng gần để nghe xem tôi trò chuyện với ai. Máy báo tin nhắn, nàng liền giật lấy để xem nội dung. Ngày nghỉ, tôi muốn ra ngoài thì phải có lý do chính đáng. Không những giữ chồng thật chặt, vợ tôi còn tranh thủ làm công tác tư tưởng mọi lúc mọi nơi. Xem ti vi có cảnh chồng lập "phòng nhì", vợ liền khều tôi: “Thấy chưa anh, vợ nhỏ chỉ tham tiền, phá nhà người ta chớ yêu thương gì”. Đọc báo, thấy có người vì ghen nên… cắt của quý của chồng, vợ nói: “Em tuy nhát tay, nhưng lúc ghen quá cũng… cắt luôn. Anh liệu hồn”. Dù biết vợ yêu chồng, nhưng cách của vợ khiến tôi rất khó chịu. Mỗi lần tôi phản pháo, nàng liền bù lu bù loa: “Em biết ngay mà, chuyện bé anh cố tình xé ra to, kiếm cớ chê trách em để dọn đường tìm cô khác. Đàn ông muốn phản bội vợ đều xài chiêu này. Anh học theo ba cũng nhanh dữ”…
Có lần má tôi lên chơi, than phiền nhỏ em út của tôi mới học lớp 10 đã có bồ, học hành sa sút. Tôi buồn bực chưa biết an ủi má thế nào thì vợ tôi đã vọt miệng: “Hồi đó ba làm chuyện xấu nên giờ con út mới lãnh quả báo. Cái đó gọi là đời cha ăn mặn đời con khát nước”. Quay sang cu Bin, nàng thở dài “rồi tới thằng cháu này…”.
Cu Bin xin mẹ 30 ngàn đóng quỹ lớp, kiếm không ra tiền lẻ, vợ tôi đưa con 50 ngàn, dặn nhớ mang tiền thừa về. Chiều về, cu Bin bí xị. Hỏi mãi, cu cậu mới thú thiệt đã lấy tiền thừa mua kẹo mời bạn My ăn hết rồi. Vợ tôi mắng con té tát, nàng kết tội “mới nứt mắt đã dại gái, gen này chắc kế thừa từ ông nội, mẹ phải kèm con thật chặt, nếu không...”.
Không những kèm chặt hai cha con, vợ tôi còn lo xa, nàng bảo: “Bữa nào anh bàn với ba má viết di chúc chia tài sản cho con cái. Biết đâu mai mốt lòi ra mấy đứa em cùng cha khác mẹ, kéo về đòi chia phần”. Trong đầu vợ tôi có lẽ lúc nào cũng lấn cấn chuyện này nên nhìn đâu cũng thấy nguy cơ.
Vợ tôi vì sợ mất “bò” nên lo làm chuồng. Mỗi ngày đóng thêm vài cái cọc, rào thêm mấy lớp kẽm gai, chẳng quan tâm xem “bò” của mình đang tù túng trong cái chuồng chật hẹp, không biết lúc nào thì giật tung cửa chuồng để chạy.
Theo Đức Đồng
PNO