Là do em vụng về không khéo níu giữ trái tim một người, hay vì anh để tim mình rong chơi mê mải quá chưa muốn tìm về. Hay vì chúng mình đều quá bận để yêu nhau?
Đã bao lâu rồi chúng mình chưa gặp nhau anh nhỉ? Ý em là được gặp mặt nhau, được nhìn thấy nhau, được đi bên cạnh, được nắm tay, được ôm hôn, được hờn dỗi… Chứ không phải là những icon khô khốc trơ trên màn hình máy tính hay điện thoại. Anh có hiểu không?
Đã bao lâu rồi chúng mình chưa trò chuyện với nhau thật nhiều anh nhỉ? Ý em là những câu chuyện xoay quanh cuộc sống của anh, cuộc sống của em, về gia đình chúng ta, về những người bạn… Chứ không phải là tin bóng đá hay tin tức về các ban nhạc đang nổi trên thị trường. Anh có hiểu không?
Đã bao lâu rồi chúng mình chưa hẹn hò đúng nghĩa, được dành một ngày trọn vẹn cho nhau, được nhìn thấy nụ cười lấp lánh nơi đuôi mắt, được nghe tim đập những nhịp đập rộn ràng… Hình như, là cũng lâu lắm rồi, anh ạ…
Em đã nghĩ, những mối quan hệ trôi qua theo thời gian, trôi qua theo cả những tiếng thở dài của người trong cuộc. Là do em vụng về không khéo níu giữ trái tim một người, hay vì anh để tim mình rong chơi mê mải quá chưa muốn tìm về. Hay vì chúng mình đều quá bận để yêu nhau?
Đối với một mối quan hệ mà người trong cuộc vẫn luôn loay hoay, cảm thấy bất an, thì mối quan hệ đó vốn đã là thất bại. Em không biết anh bây giờ thế nào, đang có những suy nghĩ gì cho chuyện tình chúng mình, nhưng anh im lặng, im lặng rất lâu kể cả khi anh thấy em không còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục im lặng thêm nữa.
Em không trách anh, anh vốn không sai, em cũng không làm gì có lỗi. Nhưng em thấy hoang mang, và em lại sợ.
Sợ chuyện tình này sẽ rơi vào một cái kết lửng lơ…
Sợ anh sẽ đi vào một ngày nào đó mà em ngơ ngẩn không tìm nổi một lý do chính đáng để níu tay anh ở lại…
Sợ em sẽ mệt mỏi buông tay vào một ngày nào đó mà anh không bàng hoàng cũng chẳng lấy làm vội vã…
Cứ thế, mình sẽ đi ra khỏi cuộc đời nhau mất thôi, anh ơi!
Nếu là quá bận, cho em một lý do để tin, để vin vào đó và để tiếp tục khờ khạo yêu thương anh. Nếu là quá bận, cho em một chút ấm áp trong tim anh để em nương mình vào đó, mặc dù một góc nhỏ co ro, nhưng là của riêng em, của một mình em, được không?
Anh à, đừng quá bận để quan tâm em, cũng đừng quá bận để yêu thương em, đừng quá bận để lạc mất tay nhau lúc nào không hay biết. Chúng mình, dù quá bận, cũng nên dành một chốn nhỏ cho đôi tim đủ ấm, cho đôi tay đủ minh mẫn tìm thấy nhau lấp đầy những kẽ trống.
Anh à, nuông chiều em thêm một lần này nữa thôi anh nhé, trả lời với em thành thật, liệu rằng, chúng mình có quá bận để yêu nhau?
Theo Tạp Chí Guu