Một sớm mùa đông, mình rón rén trông ra đường từ sau khung cửa. Nền trời đậm màu xám xịt, chẳng còn trong veo, xanh vời vợi như độ nào. Tiết trời thêm ủ ê vì cơn mưa bụi lất phất, gió rít lên từng hồi, nghe lạnh giá xôn xao về gõ cửa.
Từ sớm đã thấy mẹ lục đục lôi áo quần ấm, khăn len của cả nhà ra phân phát. Những chiếc áo phảng phất mùa cũ vừa nghe hơi đã thấy ấm áp lạ lùng. Khi những tấm nệm bắt đầu được trải ra, mấy đứa em rủ nhau chơi trò cắm trại, dùng chăn màn chăng kín mọi nơi rồi cười đùa rôm rả. Ba hì hụi phụ mẹ bổ củi, nhen bếp lửa đun nồi thuốc bắc. Mùi khói hòa lẫn mùi thuốc hăng hắc dìu dịu, khoảnh khắc này chợt thấy bình yên quá đỗi.
Con Mực thôi chạy loanh quanh trong sân nhà, giờ chịu nằm im re trên tấm nệm ba vừa lót. Dì sốt sắng, tất tưởi che cái chuồng bò hở vách, lại soạn sửa bao đồ cũ không dùng để choàng lên da những chú bò tội nghiệp. Nghe tiếng dì khe khẽ “mình lạnh, nó cũng biết rét.” Mùa đông năm nay đúng hẹn, lại rét buốt đủ để nhiều người phải lo.
Đi giữa mùa đông, chợt mong mình bé lại. Ước được trở về ngày bé, sáng ra nghe mẹ kêu dậy đi học cứ như “gọi đò”, vì lười biếng chui ra chiếc chăn ấm áp. Cứ lăn qua trở về để nán thêm từng phút, từng giây trong chăn, sau rồi vùng dậy, chẳng kịp ăn sáng, phóng xe đến trường cho kịp giờ. Mà mùa đông, ở lớp đứa nào cũng thế, bước chân vô cửa cũng là lúc tiếng trống vào lớp vang lên. Thở phào nhẹ nhõm rồi phi vào bàn, kịp thở vài giây trước khi thầy chủ nhiệm bước vào lớp và cằn nhằn đáng yêu “Các anh các chị, gần thi đến nơi rồi, thức khuya…dậy trễ cho lắm, giữ gìn sức khỏe nghe không!”
Trời đông gợi lên trong lòng con người ta nhiều xúc cảm. Có thể là cảm giác thèm một cái ôm ấm áp, một phút đan tay hay đơn giản thèm rúc trong chăn, ôm chú gấu bông và ngủ nướng. Đôi khi, mùa đông khiến con người ta hóa thành thi sĩ dễ hơn cả thu nữa. Bởi những cơn gió xốn xang, gợn lòng kẻ độc hành cô quạnh.
Bạn bâng quơ lo sợ mơ hồ, khi thêm một mùa đông lạnh lẽo mà vẫn một mình. Lại thắc mắc, có nên vội vàng cầm nắm một bàn tay nào đó để qua mùa đông này trước. Nếu vậy thì còn gì yêu thương, lắm người vội vã cầm nhầm một bàn tay để rồi cả đời phải loay hoay, chẳng thể đem tay mình đặt vào một bàn tay khác. Ai đó đã từng dặn, đừng vì cô đơn mà yêu sai người cũng đừng vì yêu sai người mà cả đời phải cô đơn đó thôi.
Mùa đông là mùa của yêu thương, mùa mà chạm tay vào nhung nhớ, người ta dễ bổi hổi bồi hồi về những gì xưa cũ của mùa đông trước. Lại nhớ mông lung những ấm áp của một thời vỗ về bên nhau trong ngày đông giá lạnh.
Bất giác, chợt nhớ ra, đây là mùa đông đầu tiên mình xa thành phố, xa những ngọn đèn được thắp sáng suốt đêm, xa những cây cầu gắn liền bao kỷ niệm, xa góc hẻm nhỏ hẹn hò, xa những gương mặt gần gũi thân quen.
Cái thời thích ăn kem vào những ngày mùa đông. Có khi ngồi ăn mà co ro, run cầm cập đến buồn cười, thế mà lạ thay, lại thấy hạnh phúc vô cùng. Hình như lúc ấy, hạnh phúc đơn giản đến ngớ ngẩn, là được thỏa thích ăn kem vào mùa đông.
Tối, bạn và mình rủ nhau đi dạo. Hai đứa bắt gặp một cụ già co ro trên phố, mảnh áo tơi tả, rách lỗ chỗ lộ ra những phần da tái nhợt. Khắp nẻo đường đó, người vui kẻ buồn, người ấm êm, dư giàu sang, kẻ đói khát, lạnh lẽo, thiếu đi bao hơi ấm của gia đình. Lặng lẽ nhìn nhau, biết rằng, mình đang hạnh phúc gấp ngàn lần những người cơ cực, để đôi lần hoang hoải mệt mỏi mà chấm dứt chuyện thở dài và than vãn. Suy cho cùng, đem điều kém may mắn của mình mà so với bất hạnh của người khác là điều quá khập khiễng, chênh vênh.
Cậu em út từng hỏi lưng chừng, tại sao không phải là mùa xuân rồi mới mùa đông. Mình ậm ừ, có lẽ, con người ta cần phải qua giá lạnh, qua khó khăn mới được hưởng ấm áp, yên bình. Tựa như, chẳng dễ dàng để cầm nắm một vật gì đó đáng giá, khi không phải vứt bỏ đi một thứ nào khác quan trọng. Đơn giản không chỉ là những mớ trả vay nhất thiết ở đời, mà đã thành quy luật của tạo hóa, vô tình được cái này, hẳn sẽ phải mất cái kia.
Bây giờ, cứ từ tốn chậm rãi đi qua mùa đông, vì rõ ràng và chắc chắn, sau đông này, mùa xuân sẽ đến hân hoan.
Theo Diệu Ái
Dân trí