Thật tình, chẳng bao giờ anh nghĩ, có một ngày ta bình thản và dửng dưng gọi nhau là người cũ. Thật tình, cũng chẳng bao giờ anh nghĩ, có lúc qua quán quen, ta bâng quơ nhớ lại những năm tháng yêu người.
Đã bao mùa tình nhân, hai bàn tay vô thức đan vào nhau mà chẳng cần lý trí nhắc nhở. Con đường nhỏ có ánh đèn vàng luôn lấp lánh tiếng cười của em, tiếng trò chuyện của anh. Hàng cây bên đường bao dung chứng kiến tình mình thắm thiết hơn mỗi ngày. Tất cả dịu dàng phản chiếu mình từng hạnh phúc. Và trong mắt những người quen cũ, ai cũng nhớ rằng, ờ thì, hai đứa ấy ngày xưa rất yêu nhau.
Tình yêu nồng đượm, ngọt ngào như đóa hồng đỏ thắm. Nhung nhớ lúc vơi lúc đầy khi đôi lần niềm tin trong nhau hẫng hụt. Sau rồi, bởi thấy tim này vẫn thổn thức nhịp đập vì ai kia nên lại nhen nhóm lên tình yêu như chưa từng vụt tắt. Thoáng chốc, lại líu ríu nắm tay hẹn hò.
Chớp mắt đã trưởng thành, chớp mắt sẽ già đi và chớp mắt lại trở về cát bụi. Đời mình, chớp mắt ta cũng thành quá khứ của nhau. Chúng ta không phải là những người hoản hảo, thế nên cũng chẳng yêu nhau theo cách hoàn hảo nhất. Có điều, anh chắc rằng, yêu em, anh đã nghĩ nhiều về ngày mai ta có nhau mãi mãi.
Nhiều lần, em cứ ngỡ đi hết con dốc này, mình sẽ đến được nơi bằng phẳng hơn để thong thả mỉm cười với nhau mà không gượng gạo. Em từng cần mẫn gom góp vùng trời yêu thương để anh hồi tỉnh, nhưng mà kẻ đang chuếnh choáng ngả nghiêng đâu thể nhìn thấy những yêu thương lúc ấy đã thành vô nghĩa.
Có phải ta quên hay chưa một lần nhớ mình đã gặp và yêu nhau thế nào nên dễ dàng bỏ lửng hạnh phúc đang chờ trước mặt. Hay rằng, tình yêu đã đến hạn định, nên dù muốn hay không vẫn phải kết thúc theo cách này hay cách khác. Những ngày tháng êm đềm dần dà cũng chẳng còn ý nghĩa khi ta mải miết lo toan bao vướng bận của riêng mình.
Bao năm tháng yêu người, anh nhận ra tình yêu chẳng qua cũng là thứ mà con người ta có thể để dành đâu từ kiếp trước. Yêu nhau bởi duyên số, có nhau bởi duyên phận, giữ mãi duyên phận lại là do mình.
Trái tim anh ngơ ngác khi ai đó vô tình gợi nhớ người xưa. Thấy một bóng hình quen cũng xáo xào tâm trí. Thấy cái cách họ cười mà nhớ nụ cười ấy ngày xưa là của riêng mình. Biết rằng, đâu cần phải khắc khoải về những điều chẳng thể đổi thay, lỗi của ai, hẳn người kia tự biết.
Em sẽ tìm bờ vai khác khi anh lơ đãng gửi gắm bờ vai mình cho một người xa lạ. Khoảnh khắc này rồi sẽ chóng qua, cảm xúc này rồi sẽ nhạt phai như mỗi ngày vẫn trôi qua đều đặn. Cho dù, ta từng là của nhau.
Mỗi ngày, đi qua con đường quen thuộc, phố rộng thênh thang, hun hút hơn cả ngày xưa cũ, chợt thấy như mình đứng đó tự hôm nào. Hai đứa lơ ngơ, ngại ngần trao nhau nụ hôn đầu vụng dại. Giấc mơ của anh mải mê đứt quãng vì hình ảnh em cứ chập chờn như thế.
Lắm lúc, anh vô tình đánh thức những điều đã nguôi ngoai, vin vào cớ người ta của anh bây giờ không giống em của ngày xưa cũ để mỗi đêm khó ngủ lại quấy rầy kỷ niệm. Anh nhẫn tâm quên những lời hứa dở dang, xem như chúng chưa từng tồn tại để bắt đầu hẹn thề những lời thề hẹn mới. Em có mơ hồ giữa hai bờ thương nhớ, những ý niệm cũ mới hoài nghi và rằng ai rồi cũng sẽ có một bến bờ khác cho mình. Chỉ là, mình từng ngỡ, ta là bến đỗ cuối cùng của nhau.
Theo Diệu Ái
Dân trí
5 207