Tôi rất “quán triệt” lời mẹ chồng ngày mới về làm dâu: “Đánh ghen làm sao để chồng mình không bị mất mặt thì mới là đàn bà khôn ngoan”.
Mẹ chồng tôi dặn như vậy là bởi bà sợ “con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh”. Bà cũng đã từng đau khổ vì bị chồng phụ tình, đã từng đánh ghen và cuối cùng phải ôm con nuôi một mình vì lỡ “ném chuột nhưng không trúng chuột mà lại trúng cái bình kiểu!”.
Điều mẹ chồng tôi lo lắng quả là không thừa. Cưới nhau 3 năm, khi tôi có thai đứa đầu lòng thì chồng tôi tằng tịu với cô bạn thân. Biết chuyện này, tôi nổi điên, tìm cô bạn thân chửi cho một trận. “Tao biết chồng tao không chủ động ngoại tình mà là do mày dụ dỗ. Từ nay không có bạn bè gì nữa hết”. Trận đánh ghen đầu tiên, tôi mất một người bạn.
Đúng 3 năm sau, chồng tôi lại lẹo tẹo với cô đồng nghiệp. Lần đánh ghen thứ hai, tôi không trực tiếp ra tay mà nhờ mấy đứa em bà con. Tôi nhờ tụi nó theo dõi, chụp ảnh hai người hẹn hò, sau đó tôi mời cô ta tới quán cà phê và ra tối hậu thư: “Hoặc là rời xa chồng tôi, hoặc là tôi mang cái này vô công ty tố cáo cô vi phạm đạo đức để người ta đuổi cổ cô. Nhớ là không được nói gì với anh ấy…”.
Tất nhiên là lần đánh ghen thứ hai này tôi cũng thắng lợi giòn giã. Chồng tôi lại trở về, chí thú với vợ con. Tuy vậy, tôi cũng không giây phút nào lơ là mà tinh thần cảnh giác luôn cao độ. Chồng tôi đi đâu, làm gì, ở đâu… đều phải báo cáo. Tôi không theo dõi nhưng chẳng hiểu sao lúc nào cũng có người báo cáo với tôi về hành tung của chồng mình.
Sau này tôi mới biết, do cũng có nhiều cô gái để ý thích anh nên tự các cô theo dõi nhau và báo cho tôi với hi vọng ngăn chặn từ trong trứng nước tư tưởng lăng nhăng của anh. Vậy là vô hình trung, tôi là ngư ông đắc lợi, tôi không cần tổ chức mà lúc nào cũng có một mạng lưới thám tử theo sát anh ngày đêm.
Lần này anh tu chí làm ăn khá lâu. Đến gần 5 năm sau mới cặp bồ với cô nhân viên mới vào làm. Lúc này anh đã là trưởng phòng. Ngay lập tức, thông tin đến tai tôi cùng với hình ảnh họ đi đâu, làm gì với nhau. Tôi lên phương án đánh ghen tập ba. Lần này tôi theo dõi, tìm đến tận nhà trọ của cô ta để dằn mặt.
Theo tin “tình báo” thì hôm đó cô ta ở nhà một mình. Tôi định khi gặp cô ta sẽ dùng chiến thuật vừa đập, vừa xoa; nghĩa là vừa hăm dọa, vừa dỗ ngọt để cô ta tránh xa chồng tôi.
Thế nhưng hôm đó tôi bị tổ trác. Chồng tôi cũng có mặt ở đó. Tôi không biết họ đang làm gì mà gọi cửa mãi một hồi mới thấy ra mở. Trông thấy chồng mình mặt mày hớt hơ, hớt hải, tôi cũng bối rối. Thế nhưng máu ghen đã mạnh hơn tất cả. Tôi xông vào, túm áo anh dúi mạnh: “Đúng là khốn nạn mà, già không bỏ, nhỏ không tha. Anh về lấy quần áo theo nó luôn đi. Cút đi!”.
Tôi xô anh ngã dúi dụi rồi xông vào tát cô gái kia 2 cái như trời giáng: “Đồ đĩ! Không ngờ mặt mày sáng sủa như vậy mà đi giật chồng người ta!”. Rồi không chờ cô ta kịp phản ứng, tôi đã bỏ về.
Đêm đó tôi không ngủ. Không phải vì ghen hờn, tức giận mà vì chồng tôi mãi vẫn không thấy về. Tôi gọi điện, anh không bắt máy. Cả đêm tôi thức chờ cửa. Đến sáng vẫn không thấy anh về.
Tôi đến công ty tìm, anh lạnh lùng bảo: “Bà về viết đơn ly hôn đi, tôi sẽ ký”. Tôi tưởng anh giận mà nói vậy, không ngờ hôm đó và những hôm sau nữa, anh vẫn không về. Tôi gọi điện thì chỉ nghe độc một câu: “Bà viết đơn chưa?”.
Những lần đầu thì tôi còn nghĩ anh giận mà nói vậy, nhưng sau đó, thì tôi cho rằng, có lẽ anh muốn ly dị thật. Tôi hoảng quá nên chạy về tìm mẹ chồng: “Con phải làm sao bây giờ? Không lẽ con phải nhường chồng cho mấy con nhỏ đó? Không lẽ con phải nhắm mắt nhìn chồng con ngoại tình mà không được đánh ghen? Mà cũng tại ảnh. Ai biểu hôm đó có mặt ở đó làm chi? Con chỉ muốn dằn mặt con kia thôi”.
Tôi vừa nói vừa khóc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Có lẽ bà cũng chẳng còn sức lực, hứng thú với đề tài ghen tuông. Hoặc cũng có thể bà không còn đủ minh mẫn để bày cho tôi đánh ghen thế nào cho đẹp mặt chồng?
Giờ thì chồng tôi nhất định không về. Tôi phải làm sao đây? Có người vợ nào đủ nhẫn nhịn như tôi khi vớ phải ông chồng có máu đào hoa mấy đời như vậy? Thật sự là tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Hay là tôi bỏ phức anh ta cho rồi vì lòng tôi bây giờ cũng đã nguội lạnh, chán chường...
Theo Nguyệt Minh
Người Lao Động