Nghe đến thật buồn cười nhưng cũng thật đau đớn, nhất là đối với tôi lúc này, bởi vì sau bốn năm yêu nhau với bao mộng ước, giấc mơ, bây giờ chỉ như chiếc bánh vẽ.
Cách đây bốn năm, tôi lon ton đạp chiếc xe đến nhà cô ấy sung sướng hét lên… “T à, N đậu đại học rồi!”. Cô ấy rất mừng vì sự cố gắng của tôi đã được đền đáp, nhưng khuôn mặt cũng thoáng buồn vì từ nay tôi phải lên Huế học cách nhà mấy chục cây số. Là hàng xóm của nhau nên chúng tôi khá thân, mặc dù cô ấy đã nghỉ học sớm vì hoàn cảnh khó khăn còn tôi cố quyết tâm thi đậu đại học.
Cảm xúc trong sáng của cậu học trò cuối năm 12, dần lớn lên theo những lá thư, những cuộc điện thoại, đến gần một năm sau đã trở thành tình yêu thật sự. Tôi rất hạnh phúc khi T luôn quan tâm, lo lắng cho tôi với một tình cảm chân thành, khiến bạn bè tôi cũng phải ganh tị. Còn tôi, dù bận học nhưng những ngày cuối tuần vẫn đạp xe về thăm và không quên mua một bó hoa hồng trắng mà cô ấy thích vào dịp đặc biệt như 20/10, hay 8/3... Một năm, hai năm, rồi ba năm… tình yêu ngày càng sâu đậm, chúng tôi bắt đầu mơ đến chuyện tương lai, hứa hẹn sau khi tôi ra trường sẽ cưới.
Ngày tôi bước vào năm thứ tư đại học, cũng là ngày T phải vào TPHCM làm việc kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, dù cô ấy không muốn… nhất là phải xa tôi. Vì hoàn cảnh nên chúng tôi phải chấp nhận sống xa nhau, tôi cố gắng học tập thật tốt để T vui lòng, luôn tin tưởng và chỉ yêu một mình T mà thôi. Đến cuối năm học, tôi vô cùng vui sướng khi được nhà trường cho đi thực tập ở Bình Dương, vì tôi sẽ tranh thủ đi sớm hơn để ghé qua TPHCM gặp T. Để tạo bất ngờ, tôi không cho T biết mình sắp được gặp nhau.
Suốt một tuần tôi vui vẻ, phấn khởi chờ được phút giây gặp T sau thời gian xa cách. Tôi lên kế hoạch, chuẩn bị mọi thứ chờ ngày lên xe từ Huế vào TPHCM. Lúc đến bến xe, chợt thấy điện thoại của T, tôi lấy hết bình tĩnh để nói: “Anh đang đi học về…!” Lúc ấy cũng gần 4 giờ chiều, tôi đi xe ôm đến địa chỉ T làm và không quên dừng lại mua một bó hoa hồng trắng. Đến nơi, trời gần tối, tôi ghé vào một công viên cách nơi T làm khoảng 200 mét để chỉnh lại trang phục sau hơn một ngày ngồi xe và hồi hộp nghĩ đến cảm giác của hai chúng tôi gặp nhau sẽ sung sướng biết chừng nào.
Mọi việc xong xuôi, tôi lấy điện thoại chuẩn bị gọi thì thấy xa xa T đang đi qua, tôi mừng rỡ, không ngờ chưa gọi điện mà đã gặp được T, sao T linh cảm được mà ra đây? Nhưng tôi chợt lặng người đi khi cách đó khoảng vài chục mét đã có một vòng tay của người con trai khác ôm lấy T, hai người ngồi xuống chiếc ghế đá cách tôi một đoạn. Người tôi rung lên, bó hoa và điện thoại rơi lúc nào không biết, sau một hồi định thần lại, tôi nhặt điện thoại lên bấm số T, T ra hiệu cho anh chàng kia im lặng rồi: “Alô! Alô…! Anh ăn tối chưa? Em đang làm việc…” rồi tắt máy.
Tôi như chết lặng trong đau đớn, hàng loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu với những giọt nước mắt chát chúa. Quả đúng là bất ngờ thật, tôi không bao giờ nghĩ đến điều này vì suốt bốn năm qua T luôn đối xử tốt, dành cho tôi những tình cảm rất chân thật khiến tôi không một chút nghi ngờ, để rồi giờ đây… Tôi lảo đảo bước đi với con tim tan nát, để lại bó hoa, để lại một mối tình cay đắng! Thật tội nghiệp cho những cánh hoa kia không đáng rơi, và tội nghiệp hơn cho tôi khi yêu phải người họ…Sở!
Theo Phạm Ngọc
PNO