Trước ngày về ra mắt gia đình anh, em đặt điều kiện hết sức lạ lùng là “Anh phải nói với mọi người trong nhà là em không biết gì về nữ công gia chánh”.
Nghe em nói, anh ngạc nhiên vô cùng nhưng nghĩ có lẽ em sợ lần đầu bỡ ngỡ nên mới vậy. Sự thật là em rất giỏi giang, nhanh nhẹn. Nhiều lần nhìn em quán xuyến việc trong nhà mà anh thấy yên tâm, tin tưởng sau này em sẽ là người vợ đảm đang. Tuy nhiên, vì đã lỡ khoe với gia đình về em nên anh chỉ ậm ừ cho qua chuyện, sợ nói ra em sẽ giận không đi.
Nào ngờ, ngày đến nhà anh, em đã là đúng như lời em nói. Đụng đến việc gì, em cũng nhẹ nhàng từ chối “Dạ, cháu không biết làm”. Mẹ ngạc nhiên nhìn anh vì những gì em thể hiện trái ngược hoàn toàn với những điều anh từng kể. Ngay những việc đơn giản như thái thịt, xếp cơm, em cũng miễn cưỡng làm một cách vụng về vì không thể từ chối được. Chính anh cũng không tin vào mắt mình. Anh biết, mỗi lần nhà em có việc, em đều đảm trách chức vụ “bếp trưởng” vì giỏi tính toán lại nấu nướng khéo léo. Mình em lo mua sắm chu toàn cho cả đám cưới anh trai, ai cũng phải khen.
Về nhà em ăn cơm, anh thích mê vì được thưởng thức những món ăn do chính em chế biến. Cả nhà đều tự hào về em, anh cũng vậy. Anh từng nghĩ, mình sẽ rất hãnh diện khi giới thiệu em với gia đình nhưng cảm giác hôm nay hoàn toàn ngược lại. Vì muốn cứu vớt chút danh dự, anh đề nghị, buổi chiều sẽ đổ bánh xèo cho em trổ tài, vì đó là món ruột của em. Nhưng, đến khi bị ép buộc vào bếp, em làm cái thì cháy, cái thì nửa sống nửa chín, không thể nào nuốt nổi…
Kết thúc ngày ra mắt, mỗi người một tâm trạng. Mẹ anh mắt tròn mắt dẹt vì cô bạn gái mà con trai khoe là đảm đang, anh thì không hiểu nổi tại sao em lại như vậy, chỉ riêng em là cười mãn nguyện. Anh hỏi lý do, em chỉ tủm tỉm cười, không nói… Mãi vài tuần sau, vô tình nghe em nói chuyện điện thoại với cô bạn thân, anh mới vỡ lẽ. Em hào hứng khoe chiến tích “giả vờ” đã thành công mỹ mãn. Trong mắt gia đình anh, em là người con gái vụng về, không biết đến chuyện nội trợ. Em kết luận một câu làm anh lạnh người “Người ta biết mình làm được thì chuyện gì mình cũng phải đụng tay vào, việc gì phải thế cho khổ. Cứ “ngu si hưởng thái bình” cho khỏe, một lần làm hỏng, sau còn dám bảo làm nữa không?”. Nghe em nói, anh chợt buồn, cảm giác như có thứ gì đó vừa vỡ tan trong tim.
Hình như, yêu nhau từng ấy năm, anh vẫn chưa hiểu hết về con người và tính cách của em. Hay là, các cô gái hiện đại bây giờ đều như vậy?
Theo Hải Lâm
PNO