Đường cũ dễ đi

 

Cô và anh quen nhau lâu lắm rồi. Cô - nhân viên massage trong một quán anh vẫn thường đến cùng vài người bạn. Cô biết anh đã có vợ con, nên cũng chỉ chào hỏi như một khách quen.

 Đường cũ dễ đi

Một lần, anh đến quán một mình, vẻ mặt rầu rĩ, mệt mỏi. Cô cảm nhận hình như anh gặp chuyện không vui, thấy tội tội, muốn trò chuyện, chia sẻ… Cô và anh bắt đầu thân nhau hơn từ đó. Anh thường xuyên đến với cô. Cô hiểu anh đang cô đơn, cần một chỗ dựa, một nơi dốc bầu tâm sự. Từng trải qua sóng gió, cô cảm thông, và dần cả hai đến với nhau.

Cô hạnh phúc mỗi buổi chiều tối đi làm về có anh ở nhà, cùng anh nấu những món ăn cả hai cùng thích, cùng nhau đi dạo phố thanh thản và bình yên. Một ngày, cô nói với anh, cô muốn có con. Anh lắc đầu, thẩn thờ nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa ngoài sân, hình như nước mắt anh rơi. Cô hiểu, quay mặt đi.

Những ngày sống với nhau, tưởng như không gì hạnh phúc bằng, nhưng cô vẫn thấy phảng phất một nỗi buồn từ anh và từ chính cô, từ một mối quan hệ danh không chính, ngôn không thuận. Mỗi tối, anh thường chở cô đến con đường ấy, vắng vẻ và bình yên. Ban đầu, cô nghĩ anh cũng lãng mạn, tinh tế…; nhưng rồi cô vô tình phát hiện, đó là con đường trước đây anh vẫn thường đi. Với anh, nó là một thói quen hay đúng hơn là anh đang muốn níu kéo lại những gì đã qua. Tim cô nhói đau…

Những ngày nghỉ, ngày lễ, anh thường chở cô đi chơi, nhưng anh thường từ chối những yêu cầu đi chỗ này, đến chỗ nọ của cô. Cô nghĩ anh không thích, nhưng cô lại hiểu ra, anh sợ phải đối mặt với một ai đó… Tim cô như vỡ tan…Cô muốn biết những chuyện của anh. Cô muốn biết tại sao những ngày tháng qua cô và anh lại sống được yên bình đến vậy. Thành phố này đâu quá rộng lớn để người ta không thể tìm ra nhau?

Một lần, vô tình cô đọc được tin nhắn của anh. Tim cô như vỡ tan. Những con chữ nhảy múa trong đầu cô. Tại sao lại ngọt ngào và êm dịu như vậy? Nó đâu có như cô vẫn thường được nghe khi anh nói về người ấy? Và cô hiểu sức mạnh của sự im lặng là đây. Bẽ bàng, ê chề, cảm giác đó cứ lớn dần trong cô.

Cô muốn tìm hiểu về con người ấy. Ông Trời thật trớ trêu khi để hai người gặp nhau trong hoàn cảnh ấy. Một khóa tuyên truyền về phòng chống HIV/AIDS và các bệnh lây nhiễm qua đường tình dục cho nhân viên các nhà nghỉ, quán massage mà vợ anh là báo cáo viên. Khi vừa nghe giới thiệu về vợ anh, cô ngỡ ngàng, mọi người ngồi trong hội trường ồ lên thán phục. Vợ anh đẹp, một vẻ đẹp dịu dàng, hiền thục, trẻ hơn tuổi rất nhiều. Cánh đàn ông cứ xuýt xoa khen cô giáo đẹp lại giảng bài hay. Thậm chí, có anh còn bông đùa nếu có cô vợ như vậy, thì chắc để tủ kính mà trưng chứ không dám đem ra ngoài, sợ người khác cuỗm mất. Cô ngồi ngay lối đi, cách vợ anh một khoảng khá gần. Bất chợt cô được mời lên để trả lời câu hỏi. Mặt cô tái mét, mồ hôi vã ra, như bị bắt quả tang đang ngoại tình. Vợ anh nói đùa một câu, tai cô ù đi, không nghe thấy gì, chỉ biết cả hội trường cười ồ lên. Cô run rẩy ngồi xuống.

Ba ngày tập huấn là ba ngày cô gặp vợ anh, ba ngày cô sống trong tâm trạng bất an. Cô sợ nụ cười ấy, ánh mắt ấy, lời nói ấy. Cô sợ cả những lời khen tặng của cánh đàn ông hay mấy chị em dành cho vợ anh. Mỗi khi giải lao, mọi người quây xung quanh vợ anh hỏi han, trò chuyện, cô nửa muốn lại gần, nửa muốn bỏ chạy thật xa. Mỗi lời vợ anh giảng cô lại cảm thấy như dành cho chính cô, sự nhạo báng, khinh bỉ.

Lần thứ hai cô gặp vợ anh trong một quán cà phê, vô tình lại ngồi cạnh bàn của vợ anh. Vợ anh đi cùng con trai và một người bạn. Con anh giống anh như hai giọt nước; nghịch ngợm nhưng rất nghe lời mẹ. Qua câu chuyện của họ, cô biết sau khi anh dọn về sống với cô, vợ con anh đã dọn về sống với bố mẹ anh. Chỉ với đồng lương ít ỏi, vợ anh vừa nuôi con vừa đi học cao học. Vợ anh không hề có ý định tìm đến chỗ cô và anh đang ở, cũng chẳng muốn biết cô là ai.

Cô cười thầm, một kẻ ngu ngốc, đi dâng chồng cho người khác. Cô tái mặt khi nghe câu nói của vợ anh: “Một khi người ta không còn tình cảm với mình thì mình không nên níu kéo làm gì. Em không muốn biết cô gái đó là ai, là đàn bà đã khổ lắm rồi, đừng làm khổ nhau thêm nữa. Cô ta chắc cũng chẳng sung sướng gì khi đi cặp kè với một thằng đàn ông có vợ con, sống cuộc sống chui nhủi, trốn tránh người quen như vậy. Mà thôi cũng tội cho cô ta, chỉ là thứ đồ chơi tình dục thôi. Đàn ông đang có vợ con, còn ngang nhiên sống chung với người đàn bà khác, thì ai dám chắc đó là người đàn bà cuối cùng của hắn? Thứ giẻ rách đó em chẳng cần, đem về nhà lại vấy bẩn thêm những thứ khác trong nhà”.

Cô không đủ sức ngồi thêm nữa, vội vàng ra về… Những câu nói của vợ anh như hàng ngàn mũi dao đâm khắp thân thể cô, tâm trí cô…

Theo Dương Hương
PNO

5 717
Chia sẻ bài này trên:
Kết bạn với CONGAI.ZZZ.VN trên facebook
Hãy gửi chia sẻ của bạn tới bài viết này qua địa chỉ mail zzz.vn@gmail.com Bài viết của bạn sẽ được đăng tải trên trang trong thời gian sớm nhất. Thông tin do bạn đọc cung cấp và chịu trách nhiệm về tính xác thực. zzz.vn giữ quyền biên tập và thay tên, địa chỉ nếu cần.
Bài nhiều người quan tâm