Chị vừa cầm cây đánh con, vừa la hét cho cả xóm nghe để thỏa cơn giận. Mỗi lần như thế, ai cũng biết chị đang “chém thớt”, vì khi cơn giận đi qua, chị trút bầu tâm sự với hàng xóm, bảo cái tội con bé chưa đến nỗi bị đánh như thế, lỗi là ở… thằng cha nó!
Chị ở nhà thuê, vợ chồng làm nghề tự do, kinh tế chỉ đủ trang trải, tằn tiện lắm mới dư chút đỉnh. Xấp xỉ 40, chị vẫn không nghĩ đến chuyện sinh đứa con thứ hai, dù rất muốn. Chồng chị đằm tính, anh thường sử dụng nụ cười thay câu trả lời. Chị bảo “chết tới nơi mà lúc nào cũng cười, đàn ông gì mà chậm như rùa, cả đời sẽ chẳng có cái nhà để ở!”. Đụng tới cái nhà là chuyện hết sức nhạy cảm với cả hai vợ chồng. Chị quá khao khát căn nhà, đến nỗi vì chị mà anh nhắm mắt hùn hạp với bạn bè, không lường trước những rủi ro. Khi thua lỗ, chị càng được dịp chê chồng kém cỏi, chậm chạp, than mình số khổ. Anh cũng chỉ… cười, xem như là cách kìm cơn nóng giận của mình.
Vì căn nhà mà chị rượt anh “chạy” có cờ. “Chạy” để kiếm tiền dành dụm mua nhà. Sau thua lỗ, anh đi làm thuê, còn ôm việc về nhà cho hai vợ chồng tranh thủ làm thêm, nên thời gian rỗi với anh rất hiếm. Chưa kịp tỉnh táo sau thất bại, chị lại đòi vay tiền làm ăn riêng, không hùn hạp với ai, vì sợ chồng hiền lành, chậm chạp, dễ bị gạt. Lần này thì anh không cười, mà phản đối ra mặt. Anh muốn được tích lũy kinh nghiệm, tích lũy vốn, chờ thị trường khởi sắc.
Từng bị thất bại, anh tỏ ra thận trọng. Là thợ thiết kế mẫu giày dép, anh tỉ mẩn từng chút một. Thấy anh đính từng bông hoa li ti, từng hạt cườm nhỏ lên đôi dép mà chị ngứa mắt, bảo anh lúc nào cũng “mò”, bày ra những mẫu “khó nuốt” như thế, có mà… ăn cám! Anh vẫn lặng thinh trước cặp mắt sắc và lời nói lạnh của vợ, không phân bua hay hứa hẹn điều gì. Khoảng thời gian bị vợ “đày” là khoảng thời gian nung nấu ý chí, đến nỗi anh tự khen mình giỏi nhịn nhục. Thâm tâm anh không cho phép mình thất bại vì non nớt, vì những lời thúc giục hời hợt của vợ. Gần hai năm trời sống trong bầu không khí ảm đạm, nhưng cũng chất chứa hy vọng, anh bất ngờ bàn với vợ kế hoạch kinh doanh mới.
Chị ngỡ ngàng, mừng, nghĩ về ngôi nhà trong một tương lai gần. Thị trường chấp nhận những mẫu mới của anh. Đơn đặt hàng ngày càng nhiều. Những người thợ từng bỏ đi lúc anh kinh doanh thất bại, tự đến nhà tìm anh. Đến lúc này, chị không còn chê anh chậm nữa, dù anh vẫn vậy, ai nói gì cũng cười, cứ túc tắc làm, sản phẩm nào ra đời cũng được đón nhận, từ mẫu mã đến độ bền. Bây giờ công việc làm ăn thuận lợi hơn, chị muốn tích lũy vốn để mở rộng cơ sở, nên kế hoạch mua nhà tạm dừng lại. Trước đây, chuyện “cái nhà” ăn mòn lý trí của chị, biến chị trở thành người đàn bà ích kỷ, chỉ biết làm khó chồng. Dù vậy, anh không chấp vợ, chẳng qua vợ anh cũng muốn được an cư như mọi người. Nghĩ vậy, anh thấy lòng nhẹ tênh.
Hai vợ chồng sát vách nhà anh chị, vì ham làm giàu mà bỏ bê con cái. Bao nhiêu vốn liếng đổ vào kinh doanh, đến khi rủi ro, trở thành tay trắng, con cái hư hỏng, căn nhà cũng bán nốt, chưa tù tội là may. Anh vốn ít nói, nhưng cũng thẳng thừng tổng kết: ở đời, không phải cái gì muốn cũng đều được. Có những việc cần làm ngay, nhưng có những việc phải cân nhắc. Ai bảo anh chậm, anh không hề phản ứng. Với anh, khi làm bất cứ việc gì cũng phải biết gắn công việc với hạnh phúc gia đình. Chậm mà chắc, vẫn hơn.
Theo Phi Khanh
PNO