Vợ chồng tôi là công nhân cùng công ty. Tôi vào trước nên ổn định sớm, lương bốn triệu, hơn chồng một triệu. Với số ấy không phải thuê nhà, ở quê vật giá rẻ nên cũng không đến nỗi. Tôi tự tin đi lấy chồng. Bước vào gia đình chồng mới thấy mọi việc không đơn giản.
Nhờ tằn tiện từ thời con gái nên ngày cưới tôi có chút vốn lận lưng, tuy nhiên chồng tôi thì vì mải chơi từ lúc thanh niên nên tài sản chẳng có gì ngoài chiếc xe máy bố mẹ cho. Tất tật đồ dùng tư trang ngày cưới là tôi phải tự sắm, tiền mọi người mừng được hơn sáu triệu chúng tôi gửi hết mẹ chồng để lo trả tiền cỗ bàn, vậy mà rốt cuộc thống kê lại bà vẫn kêu rên: “Lỗ mất gần chục triệu”.
Mới về tôi cũng ái ngại không muốn chuyện tiền nong làm mất vui, nên bàn với chồng, một tháng sẽ gửi bà hai triệu tiền ăn (chúng tôi chỉ ăn cùng có một bữa tối, sáng đi làm sớm, trưa thì ăn ở công ty), đồng thời đưa thêm hai triệu nữa để bà trả dần nợ cỗ, vậy là vừa xoẳn suất lương của tôi. Còn lại sẽ tiêu lương của chồng cho việc ăn sáng, xăng xe đi lại, giao tế… trong khi đó bản thân tôi cũng nợ bạn bè một ít do mua giường tủ.
Tôi nhẩm tính chỉ sau năm tháng sẽ trả hết nợ đám cưới, sẽ yên tâm sinh con và vun vén cho tổ ấm nhỏ của mình. Tuy nhiên lại chẳng được xuôi chèo mát mái như thế, vì mãi sau tôi mới nhận ra mẹ chồng là người không biết thu vén, hay hoang phí. Không phải bỗng dưng mà bố chồng khư khư ôm tiền về mình và chơi bời gần hết.
Có dạo nghe chồng kể, hồi bố chồng đi làm cũng có tiền, bà coi ông như cái máy ATM, thi thoảng lại lục ví hoặc chìa tay hỏi tiền. Ông hỏi chi phí cho sinh hoạt một tháng hết bao nhiêu, bà không liệt kê được. Có tháng ông đưa cho bà một cục để bà tự tính toán chi dùng, vậy mà chưa đến nửa tháng nửa suất lương của ông được bà tiêu hết khiến ông choáng váng bất ngờ. Từ đó ông hay cằn cặn mỗi khi bà hỏi tiền. Khi ông về hưu thì kinh tế túng hẳn, ông lại hay thua đề nên nợ nần cứ chồng chất, bà thì tiêu vốn quen tay nên có nhiều sẽ tiêu lắm. Thành ra số tiền suốt nửa năm qua chúng tôi đưa bà chẳng trả được cho ai tí nào mà hoàn toàn tiêu hết, vì bà mua sắm không tính toán, lại không kiếm ra thêm được, do chỉ làm ruộng đơn thuần, đồng thời thi thoảng bố chồng thua đề lại đến vay bà để đánh. Đã vậy cưới được một tháng thì tôi có thai, bà trách tôi sao để có thai sớm thế, từ từ giúp bà trả hết nợ đã, tôi nghe mà buồn.
Lương hưu của bố chồng hơn lương chồng tôi cày cục cả tháng, tuy nhiên ngay sau đám cưới ông đã tuyên bố: “Nợ nần mặc mẹ con mày, tao không liên quan”.
Chồng tôi cũng có trong người cái máu mê của bố. Lương anh hồi trước một ngày được chín mươi ngàn nhưng có hôm ngồi đánh bài đã hết hơn năm trăm, gọi điện thì tắt máy, rồi thì không liên lạc được và đến năm giờ sáng mới về. Tôi đang mang bầu phải khóc vì lo lắng, không ngủ nổi.
Tết vừa rồi mấy anh em họ ngồi “vặt” của nhau, đêm ba mươi tôi xuống gọi về, anh vằn mắt lên khiến tôi uất ức. Bà bác thấy thế hắt đuổi cả bọn anh mới miễn cưỡng ra về.
Ở nhà chồng nên tôi cũng đâu dám nói to, góp ý với chồng thì vẫn cứ trơ trơ ra, chẳng thấm vào đâu, mẹ chồng còn trách tôi không khuyên được chồng. Có lần bà bảo mọi người, có ý khen tôi lành, chẳng ghê như chị dâu cả, nhưng tôi thì tự hỏi hiền để làm gì, để khóc mỗi khi bất lực, để thở dài mỗi khi gặp sự bất công thôi, đúng không? Lấy chồng mới được nửa năm đã cảm thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá!
Chửa sang tháng thứ sáu mà tôi mới tăng được đúng hai cân, gầy như mõ mương, ai cũng quở cũng trách, nói tôi phải ăn nhiều vào và chú ý đến chế độ dinh dưỡng. Tôi chẳng biết bày tỏ, giải tỏa cùng ai, cứ phải nín nhịn, cố chịu đựng một mình với suy nghĩ ăn uống chỉ là một phần thôi, quan trọng là tư tưởng không thông, tâm lý chẳng thoải mái suốt ngày lo nghĩ thì an dưỡng, béo tốt sao được. Trong lòng lúc nào cũng chán và ngán thì có ăn ngon nổi?
Theo D.H
Dân trí