Thùy biết, về nhan sắc, cô là người kém nhất trong số những cô gái mà Thắng đã hẹn hò. Vậy mà, cuối cùng anh vẫn quyết định chọn cô làm vợ.
Từ lúc quen Thắng, Thùy đã bị hớp hồn bởi vẻ đạo mạo, đẹp trai của anh. Gặp nhau tình cờ ở một đám cưới của người bạn, khi Thùy là bạn cô dâu còn Thắng là bạn chú rể. Tan tiệc cưới, đám bạn của chú rể mời bạn của cô dâu đi chơi. Vậy là họ quen nhau và trở nên thân thiết.
Hôm nhận được cái hẹn đầu tiên của Thắng, Thùy khấp khởi mừng thầm. Thắng cao ráo, nụ cười duyên dáng, vẻ đàn ông toát ra từ trang phục đến dáng đi. Hẳn đã có nhiều cô gái điêu đứng với đôi mắt sát gái này. Biết vậy nhưng khi bắt đầu hẹn hò với Thắng, Thùy chẳng thể tỉnh táo.
Bước bên chàng trai ấy, Thùy thấy mình tự tin và kiêu hãnh hơn lúc nào hết.
Mỗi lúc hẹn hò tay trong tay, Thùy bắt gặp những ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái khác dành cho mình. Cô nghĩ bằng mọi cách phải có được người đàn ông này trong đời. Thật quá dễ dàng khi Thắng cũng đồng ý chọn Thùy làm vợ. Vậy là đến lúc làm đám cưới, họ chỉ mới quen nhau chừng bốn tháng nhưng cái thai đã đến tháng thứ hai.
Mẹ từng nhắc Thùy “ mày lo coi tính nết chứ đừng để ý đến vẻ ngoài quá, đàn ông ham sắc còn vấp huống gì đàn bà”. Thùy bỏ qua lời mẹ, vì lúc này đây, Thắng đã tay trong tay với cô. Thắng cũng chẳng ngại ngần kể về những cô người yêu trước đây, toàn là những cô gái chân dài, xinh xắn. Nhưng anh bảo “vợ anh không cần phải quá đẹp, dễ thương như em là đủ”. Thùy nép vào vai anh, mỗi câu nói và cử chỉ của anh luôn làm cô hạnh phúc.
Hôm lấy ảnh cưới về khoe cho mọi người, ai cũng trầm trồ vì bộ ảnh lãng mạn, Thắng bảnh bao như diễn viên Hàn Quốc, Thùy đứng bên cũng xinh đẹp chẳng kém. Tại tiệc cưới, bạn bè họ hàng cô có dịp trố mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên và ghen tị rõ ràng. Thùy nghĩ thầm “đến cái Nga hoa hậu, chồng nó cũng vừa già vừa xấu” vậy mà Thùy lại cưới được anh chồng trẻ đẹp thì còn gì vui hơn.
Hết tuần trăng mật, Thùy trở về thực tại, sống những ngày mệt mỏi bên nhà chồng. Sống chung với nhau, cô mới hay nết ăn ở nhà chồng khác xa nhà cô. Tệ hơn là Thắng dần dà bộc lộ tính xấu. Tiền lương kiếm được anh lao vào cá độ đá bóng và dành mua sắm áo quần giày dép, mỹ phẩm cho mình.
Thùy nhắc khéo anh không cần phải chưng diện đến thế. Thắng liếc xéo, ngụ ý chẳng phải Thùy cũng ham cái vẻ ngoài của anh sao. Thùy đắng họng, sờ tay xuống bụng mình, chẳng biết nói gì thêm.
Cô khóc với bố mẹ chồng thì chỉ nhận được cái nhìn thông cảm “từ nhỏ đến lớn nó là thằng ham chơi, tưởng con hiểu rồi mới cưới nó, vợ tốt thì cố mà đưa chồng vào lề lối”. Thùy im lặng, bản chất của con người đâu dễ thay đổi.
Hôm Thùy đau bụng, tưởng như mất đi đứa con này, may có mấy chị đồng nghiệp đưa vào bệnh viện kịp lúc. Mãi lâu sau mới thấy Thắng vào. Anh cứ tinh tươm, bóng bẩy mọi lúc mọi nơi khiến Thùy ngao ngán. Mấy người trong phòng bệnh xuýt xoa, “sinh con giống bố thì đẹp phải biết”. Thắng cười khẩy khiến mấy cô y tá liêu xiêu.
Thùy nhẫn nhịn đến lúc sinh con để ra riêng thì lại có chuyện. Thắng hẹn hò với người khác, ban đầu là lén lút sau công khai như thách thức Thùy.
Trong lúc to tiếng, Thùy nhận một cái tát như trời giáng. Mọi thứ xung quanh cô như chao đảo, tiếng khóc của đứa con còn đỏ hỏn đưa cô trở về thực tại. Giá như ngày trước, cô nghe lời mẹ, chịu khó tìm hiểu kỹ con người ấy thì đâu ra nông nỗi này.
Diệu Ái
Theo Dantri