Biết bao thế hệ SV đã đến và đi. Kí túc xá trở thành nơi để nhớ, để yêu, để nương náu và để không bao giờ mờ phai. Nó tỉ tê, hằn sâu vào kí ức của hàng ngàn kẻ tha phương: “khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.
Thằng em trong phòng vội vàng rút điện, đút nồi cơm đang sôi sùng sục vào tủ rồi chạy ra mở cửa phòng. “Té ra là anh, làm em sợ bị “hốt”, cứ tưởng trưởng nhà lên kiểm tra. Cơm của em đang sôi mừ”, nó nói như mếu rồi lật đật chốt cửa để vào cắm lại nồi cơm, bên trong có một quả trứng gà.
Nó hiển nhiên không phải là đứa duy nhất trong kí túc xá (KTX) biến nhu cầu được lén lút nấu cơm thành hiện thực, dẫu cái hiện thực ấy cũng “thách thức” ghê lắm với nguy cơ bị tịch thu nồi ấm bất cứ lúc nào. Bằng chứng là cách độ 3 ngày đến 1 tuần, chúng tôi lại thấy anh trưởng nhà cầm trên tay một cái nồi vừa thu được ở một phòng nào đó trên đường đi xuống thang máy.
“Lần sau, anh kêu trưởng nhà lên “hốt” cho biết”. Tôi vừa trêu nó xong là mấy đứa còn lại trong phòng ồ lên hưởng ứng một cách hài hước. Lũ nó cười toe toét, cả chủ nhân của nồi cơm – trứng. KTX của chúng tôi không cho sinh viên nấu cơm!
Đó chỉ là một trong hàng dài những kỉ niệm ngọt ngào và đầy sức sống của tôi những tháng ngày nội trú nơi đây. Chúng tôi đã sống, đã học, đã yêu thương nhau như anh em ruột thịt.
Một góc KTX ĐH Quốc gia TP.HCM
KTX thật mầu nhiệm. Nó đem những “đứa trẻ sinh viên” khắp mọi miền đất nước từ xa lạ thành tri kỉ. Nó làm sợi tơ hồng se duyên cho biết bao đôi lứa yêu nhau. Nó chứng kiến sự trưởng thành của những “cậu ấm, cô chiêu” từ thuở ngây thơ, khờ dại đến hồi cứng cáp bước đi trên trường đời.
Những “con đường tình yêu”, “con đường hò hẹn”, những dãy căn-tin, quán nước, những phòng tự học, dãy ghế đá thân thương… tất cả trở thành một hồi ức đẹp, đi vào tiềm thức những ai đã từng trải qua thời sinh viên đầy cuồng nhiệt và đam mê nơi này.
KTX của tôi là những buổi sớm mai tĩnh lặng trong không gian thoáng đãng, trong lành. Là buổi chiều nhộn nhịp dưới các sân thể thao. Là những bước chân vội vàng lên xuống cầu thang để mua một gói mì, một quả trứng…
Ở đó đong đầy nỗi nhớ. Tôi nhớ cái không khí cổ vũ sục sôi và cuồng nhiệt của hàng ngàn sinh viên khi xem trận chung kết trong mơ giữa
Tôi nhớ lần “đi bão” của sinh viên nội trú khi đội tuyển bóng đá Việt Nam vô địch AFF CUP khiến các chú bảo vệ toát mồ hôi hột để giữ các dãy hàng rào, không cho sinh viên leo ra bên ngoài.
KTX có tiếng sáo vi vu, âm vang cả một tầng lầu, có tiếng ghi-ta khi réo rắc, lúc dập dìu vào những buổi chiều muộn
Tôi nhớ những lần lũ chúng tôi ré lên vì hạnh phúc khi có điện trở lại sau một ngày cúp điện, mất nước…tất cả hiện lên đẹp đến vô thường.
Ở đó có tiếng sáo vi vu, âm vang cả một tầng lầu, có tiếng ghi-ta khi réo rắc, lúc dập dìu vào những buổi chiều muộn, có những phút giây ngẫu hứng của “kẻ hát rong” đang ngân nga giai điệu rộn ràng của một bản tình ca thời thượng.
Nó là những buổi trưa, buổi chiều chén vội tô mì gói vì căn-tin sạch sẽ cơm canh. Nó thao thức, thủ thỉ cùng đám sinh viên trong những đêm trắng miệt mài cuốc cày bên ánh đèn vào mùa thi cử. Thương lắm. Nhớ lắm!
Nhớ cái thao thức, trằn trọc của thằng em năm thứ nhất khi nghe tin bão đang quét ngang quê nghèo, nhớ nụ cười hiền hậu của chú bảo vệ mỗi lúc sinh viên cất lời chào đi qua cổng…tất cả trở nên huyền diệu, dệt nên một miền kí ức đẹp đẽ, đầy say mê.
Biết bao thế hệ sinh viên đã đến và đi. Kí túc xá trở thành nơi để nhớ, để yêu, để nương náu và để không bao giờ mờ phai, quên lãng. Nó tỉ tê, rên rỉ, hằn sâu vào kí ức của hàng ngàn kẻ tha phương: “khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”.
KTX về đêm vẫn vậy, đẹp đến nao lòng.
Để rồi một ngày kia, bất chợt lang thang trên facebook, ta vô tình bắt gặp câu status đầy luyến lưu của một giảng viên đại học: “Hôm nay được trở về thăm kí túc, gói gọn trong hai tiếng “thân thương”.
Mọi thứ vẫn còn đây, chỉ có con người là đã lớn lên và thay đổi. Bồi hồi ngồi lại chiếc ghế đá dưới hàng cây, dạo một vòng trên những con đường rực rỡ ánh đèn vàng, uống ly sinh tố chua chua, chụp vài bô hình làm hồi ức…tất cả những êm đềm và hoàn mĩ của ngày xưa cũ bất chợt ùa về trong thao thức. KTX về đêm vẫn vậy, đẹp đến nao lòng.
Hẹn gặp lại chốn thân thương. Người ra đi rồi sẽ trở lại…
Theo Gia Đỗ
Một thế giới